----
"Đừng đi làm phiền A Tinh.
"
Bà Ninh liếc mắt nhìn con trai.
"Để nó ngủ thêm một lát, hôm qua bị dọa không có tinh thần rồi, buổi trưa! ! "
"Buổi trưa con đi đổi chút gà rừng và hạt dẻ trở về hầm cho A Tinh uống.
"
Ninh Chấn Cường chen vào một câu, trong lòng đã có tính toán.
"Cũng được.
"
Bà Ninh biết con trai thứ hai khôn khéo, nghe nói vậy cũng yên lòng xoay người đi vào trong phòng, phòng của bà chính là kho hàng trong nhà, bà lấy trứng gà để đi đổi.
Lúc này Ninh Chấn Vĩ mới khoan thai về đến nhà, trên lưng đeo hai khối gỗ và một cục đường bọc bằng giấy dầu.
Trong thôn trồng một ít mía, hàng năm đều làm một lô đường đất, bởi vì mọi người đều không nắm giữ kỹ thuật tốt nên sản phẩm đường có chất lượng không ổn định, nhưng đây là một trong những loại tiền tệ thực tế nhất trong thôn.
"Chú hai cầm chút đường đi đi.
"
Khi ông đang nói thì cháo khoai lang đã nấu xong, Ninh Chấn Vĩ yên tĩnh trợ giúp vợ, việc nấu nướng trong nhà chỉ có bà Ninh và Ngô Phượng Anh mới có thể đảm đương.
Thấy mẹ mình đi ra, Ninh Chấn Vĩ suy nghĩ một chút, vẫn không nói ra tin tức mình vừa mới nghe được từ chỗ chú hai cho mẹ nghe.
Ninh Chấn Vĩ liếc mắt nhìn em ba giả bộ ngoan ngoãn bên cạnh, ông sợ vừa nghe tin tức này thì em trai sẽ khổ sở, để cho nó vui vẻ thêm một thời gian nữa đi.
Chỉ là ông không nghĩ tới kế hoạch không theo kịp biến hóa.
"Ăn cơm.
"
Bà Ninh tiện tay đặt trứng gà lên trên tủ gỗ mà đứa bé không với tới, tuyên bố bữa sáng chính thức bắt đầu.
Ninh gia bọn họ kiên trì quán triệt một nguyên tắc: "Ăn cơm không tích cực, tư tưởng có vấn đề.
"
Phải nhanh chóng ăn no thì mới có thể sức làm việc, kiếm nhiều điểm công cống hiến cho cái nhà này.
……
Ở trong thôn này, buổi sáng cũng khá yên tĩnh lắm, ở Từ gia cách Ninh gia không xa, bầu không khí trong nhà yên tĩnh đến áp lực.
Từ Ngọc - - Tiểu Bạch Nga đang uống thứ nước trông như nước rửa nồi nước, nhìn những "người nhà" mà vẻ mặt có vài phần vi diệu, vẻ mặt thỉnh thoảng có sự thành thục không thuộc về trẻ con.
Từ Ngọc quả thật không nghĩ tới mình sẽ xuyên vào một quyển niên đại văn mà cô ta từng chê bai cốt truyện không biết bao nhiêu lần.
Nếu sớm biết vừa tỉnh lại sẽ đến địa phương quỷ quái này, cô tuyệt đối học thuộc làu làu nội dung quyển sách rồi mới ngủ -- không đúng, hẳn là không bao giờ chê bai quyển sách mới đúng.
Từ Ngọc Tử cẩn thận nhớ lại nội dung quyển sách và xem xét ký ức của thân thể hiện tại.
Nếu không phải cô cẩn thận tìm kiếm xác nhận trong nhà này không có sổ hay bút thì cô nhất định đã ghi chép mấy chuyện quan trọng rồi, đáng tiếc hiện tại chỉ có thể dùng đầu óc mà ghi nhớ và phân tích.