Đầu hè, vào một ngày nọ.
Khi mặt trời dần ngã về phía tây, trên một con đường ở ngoại ô Hàng Châu thành, một chiếc xe ngựa đang đi tới.
Chiếc xe này là một chiếc xe tốt, trục xe kiên cố và chắc chắn, thân xe rộng rãi và trang nhã.
Ngựa cũng là giống ngựa tốt, có đôi mắt sáng và bờm đẹp, tứ chi khỏe mạnh cùng với thân hình cường tráng.
Ngay đến cả người đánh xe cũng khác biệt, lưng hùm vai gấu cộng thêm một đôi mắt tinh anh, thoạt nhìn thì biết ngay là một người luyện võ.
Không cần phải nói, người ngồi trong xe ngựa chắc hẳn là người giàu có, quyền quý hoặc là nhân vật có tiếng tăm trong giới võ lâm.
Xe ngựa di chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến gần một quán trà lâu.
Quán trà này rất đơn giản, bộ ấm trà không được sạch sẽ lắm, bàn ghế cũng cũ kỹ, mái tranh bên trên nhìn giống như một cái sàng.
Đừng nói là che mưa, ngay cả nắng còn không che được.
Lúc này, bởi vì trời đã chạng vạng tối, cổng thành đã sắp đóng lại, trên đường cũng không có nhiều người nên trong quán trà chỉ có một vị khách duy nhất.
Người đó ngồi một mình ở đó, thong thả thưởng thức chén trà trong tay.
Ông chủ quán trà vừa dọn quán vừa dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn chằm chằm vào vị khách nhân kia, chỉ thiếu là chưa trực tiếp mở miệng đuổi khách mà thôi.
"lão bản, cho ta thêm một chén".
Hoàng Đông Lai, cũng chính là vị khách nhân kia...!không hề để ý, như cũ mặt dày mày dạn nhờ lão bản rót trà.
“Hoàng Đông Lai” này không ai khác, chính là ông Hoàng, người đã xuyên việt cùng ông Tôn tới thế giới này.
Hắn mặc dù cùng ông Tôn đồng thời xuyên việt tới thế giới này.
Nhưng ra đời ở thế giới này trễ hơn ông Tôn vài tháng, địa điểm sinh ra cũng khác nhau.
Ông Tôn được sinh ra ở Giang Nam Hàng Châu Phủ, còn ông lại sinh ra ở Thục địa huyện Phú Thuận (hay còn gọi là Tự Cống).
Tất nhiên, ông Hoàng không sinh ra trong một gia đình bình thường.
Mà ông cũng được sinh ra trong một gia tộc có tiếng tăm.
Ở đại "Minh", Họ Hoàng trong đất Thục, gia tộc của Hoàng Đông Lai, được biết đến như một gia tộc võ thuật nổi tiếng và "Hoàng Môn Tam Tuyệt" lại càng là danh trấn thiên hạ, "Tam Tuyệt" này bao gồm khinh công, ám khí và dụng độc.
Ở thời kỳ đỉnh cao, Hoàng gia dựa vào ba môn võ công này tung hoành thiên hạ, người trong võ lâm mỗi lần nhắc đến "Hoàng Môn Tam Tuyệt", ai ai cũng đều biến sắc.
Lúc bấy giờ, Hoàng Môn dù là thanh danh, thế lực hay sản nghiệp, tại vùng Ba Thục đều là số một số hai.
Đáng tiếc, đến thế hệ của phụ thân Hoàng Đông Lai, gia tộc đã dần sa sút, mất đi ánh hào quang của trước đây.
Nhưng mà cổ nhân có câu, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.
Ít ra thì tuổi thơ của Hoàng Đông Lai vẫn trải qua một cách êm đềm và đầy đủ.
Còn về cái tên "Đông Lai" của hắn, mang ý nghĩa "Tử Khí Đông Lai", bởi vì trước ngày hắn được sinh ra, phụ mẫu của hắn nằm mơ thấy cùng một giấc mơ.
Trong mơ họ thấy có một đám mây lớn màu tím, bay từ phía đông tới, thẳng tới khi ở trên nóc nhà của Hoàng gia thì ngừng lại, phiêu phù trôi nổi ở đó.
Hai người cảm thấy đây chắc chắn là điềm lành, cho nên sau khi hắn được sinh ra, thuận lý thành chương liền mang cái tên đó.
Mấy tháng trước, Hoàng Đông Lai phụng mệnh của cha hắn, để hắn tới Hàng Châu bái phỏng một vị tên là Tôn viên ngoại, thuận tiện mang hộ phụ thân hắn một phong thư.
Hoàng Đông Lai cũng là khi đó mới biết được, Hoàng gia gia chủ cùng Tôn viên ngoại lúc tuổi còn trẻ chính là hảo hữu.
Tây Thục cùng Giang Nam cách nhau quá xa xôi, đi lại thực sự không tiện, thêm việc hai người đều có sản nghiệp cần quản lý, cho nên vẫn luôn là thư từ qua lại.
Vốn dĩ việc đưa thư này cũng không cần Hoàng Đông Lai phải trực tiếp đi một chuyến, hoàn toàn có thể nhờ "Phi Cáp Bang" phân đà ở tại đó gửi đi cũng được.
Nhưng Hoàng gia dù sao cũng là một võ thuật thế gia, Hoàng Đông Lai năm nay cũng đã đủ mười bảy tuổi.
Nên Hoàng gia chủ muốn tìm một cái lý do để hắn rời quê hương, đi ra ngoài nhìn ngó thế giới một chút.
Cũng coi như giúp hắn tích lũy thêm kinh nghiệm giang hồ.
Vì vậy, đúng chạng vạng hôm nay, Hoàng Đông Lai đã có mặt tại nơi này.
Hưu hưu hưu----------------
Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh.
Ngay tại một khắc lão bản quán trà chuẩn bị đuổi Hoàng Đông Lai, trước của quán trà đột nhiên xảy ra dị biến.
Nương theo một trận âm thanh xé gió, giữa không trung đột ngột xuất hiện mấy chục mũi tên bén nhọn, từ bốn phương tám hướng nhắm vào chiếc xe ngựa mà trút xuống.
Nhưng người đánh xe không vì thế mà hoảng sợ, chỉ thấy hắn xoay người nhảy lên lưng ngựa, một tay giữ lấy dây cương, tay còn lại rút ra một thanh đoản đao ở dưới yên ngựa, giơ tay múa đao, nhẹ nhõm đỡ được phiến mưa tên đánh tới từ chính diện.
Hắn, không trúng tên.
Ngựa, cũng không trúng tên.
Nhưng kiệu xe phía sau lưng hắn lại bị bắn ra hơn mười lỗ thủng...Chỉ là, từ thần sắc bình tĩnh của phu xe, hắn căn bản không hề lo lắng người trong kiệu xe sẽ gặp phải bất trắc gì.
"Ai da"! Đợi trận mưa tên dừng lại, lão bản trà quán mới kịp phản ứng, lập tức kinh hô một tiếng, hắn ôm đầu chạy đến bồn nước cạnh quán trà rồi ngồi xổm xuống.
Lão bách tính ở thế giới này, nhìn thấy những cảnh đánh đánh giết giết này của những người trong giang hồ cũng tương đối nhiều, thế nên họ biết những lúc như thế này, có thể tránh thì tránh, có thể chạy thì chạy, miễn cho tai bay vạ gió.
"Hắc ~ nhìn trận thế này, tối thiểu mai phục bảy tám người" Hoàng Đông Lai cũng không có phản ứng gì lớn, hắn chẳng những không có từ trên ghế đứng lên, còn thuận tay cầm lấy ấm trà mà lão bản vừa rồi để trên bàn, lại rót vào chén một chút nước trà.
"Tiểu tử! Ngươi không muốn sống nữa sao? Còn không mau trốn xa một chút?" Lão bản quán trà nhìn thấy Hoàng Đông Lai vẫn nhàn nhã ngồi đó, hảo ý quát khẽ một câu nhắc nhở hắn.
"Aiz..Lão bản à, ngươi cũng không cần hoảng hốt, những mũi tên này cũng đâu phải bắn về phía của chúng ta đâu." Hoàng Đông Lai vừa nói vừa nhàn nhã nhấp một ngụm trà.
Ngay khi họ đang nói chuyện, quả nhiên không ngoài Hoàng Đông Lai sở liệu, có tám người bịt mặt nhảy ra từ hai bên đường.
Trong chớp mắt, cỗ xe ngựa ở giữa đường đã bị bao vây.
"Hừ...Bọn chuột nhắt từ đâu tới?" Phu xe thấy mình bị bao vây, một chút sợ hãi cũng không có, hừ lạnh nói: "Có biết ai đang ngồi trong xe không?"
Một hơi qua đi, trong đám người bịt mặt có một người bước lên trước, cười lạnh đáp: "A...Ngươi cứ nói đi?"
Xem ra, người trả lời có thể là thủ lĩnh của nhóm đánh lén này.
Thường nói bắt giặc trước bắt vua, đạo lý này phu xe kia tự nhiên cũng hiểu, cho nên hắn cũng không có cân nhắc quá lâu, cơ hồ tại lúc tên đầu mục vừa nói xong, hắn liền từ trên ngựa vọt lên, vận kình tại cổ tay, lăng không đánh xuống một chiêu Lực Phách Hoa Sơn, nhắm ngay đỉnh đầu của tên đầu mục mà chém xuống.
"Hảo đao pháp!" Hoàng Đông Lai ở một bên quan sát, không nhịn được khen ngợi.
Một chiêu này tuy đơn giản, nhưng cũng không phải những mặt hàng nhị tam lưu có thể tiếp được.
Hắn còn chưa dứt lời, gã đầu mục bịt mặt kia đã tiếp được đao của phu xe, hơn nữa cũng không có dùng binh khí gì, mà là trực tiếp dùng tay không tiếp đao.
"Ta kháo! cũng có chút tài năng." Hoàng Đông Lai kinh ngạc thốt lên, cái này hẳn là nội kình của Âm Tam Lộ và nền tảng của Nhuyễn Công.
Trong khi hắn đang nói chuyện, phu xe cùng đầu mục hai người lại qua thêm mấy chiêu, kẻ trước đao pháp cương mãnh, kẻ sau chưởng pháp phiêu phù.
Xem ra võ công của hai người này không hơn kém nhau quá nhiều.
Trong vòng năm mươi chiêu chỉ sợ cũng không thể phân ra thắng bại.
Mặt khác, bảy người bịt mặt còn lại cũng không quan tâm đến đầu mục của mình mà là đang tiến tới gần chiếc xe ngựa.
Xem ra, bọn hắn muốn xác nhận xem người ngồi bên trong xe ngựa đã chết hay chưa.
"Ai nha...Các ngươi sợ cái gì? Cho dù người bên trong còn sống, mà các người lại nhiều người như vậy, muốn giết hắn cũng dễ như trở bàn tay." Hoàng Đông Lai nhìn đám người kia cẩn thận chặt chẽ, chậm chạp không dám mở màn che của xe ngựa ra thì nhịn không được ở một bên nói nhỏ.
"Hắc! Tiểu tử! Người điên rồi sao? Ngươi đang làm cái gì vậy? Có chuyện của ngươi sao? Ngươi muốn chết ư!" Lần này ngay cả lão bản của quán trà cũng không chịu được nữa, cách đó vài mét hạ thấp giọng mắng Hoàng Đông Lai vài câu.
"Không phải, ta chính là đang giải thích một chút thì đã sao? Hoàng Đông Lai quay đầu nhìn lão bản quán trà, lý trực khí tráng mà nói: "Ta cái người này chính là nhìn thấy cái gì cũng thích bình luận vài câu, cái này cũng đâu có ảnh hưởng tới ai? Ta cũng đâu có động thủ xen vào, chẳng lẽ còn muốn phạt tiền ta hay sao?"
Nói đến đây, hắn giống như còn hăng hái hơn, lại lần nữa quay đầu đi nhìn nhóm người bịt mặt đứng ở chỗ xe ngựa, gân giọng lên mà nói: "Uy, ta nói các ngươi cùng lên a! Các ngươi nói cho ta biết dưới tình huống bảy đánh một làm sao có thể thua? Trực tiếp xông vào liền thắng rồi, làm sao có thể thua đây?"
"Ngươi câm miệng!" Rốt cuộc, có một tên bịt mặt cảm thấy hắn quá phiền, quay đầu lại nhìn hắn một cách hung tợn, mắng hắn một cách đầy giận dữ.
"Ngươi làm sao?" Hoàng Đông Lai cũng không sợ hắn mà tiếp tục nói: "Mẹ nó, lão tử là bình luận viên chuyên nghiệp đó! Nhìn các ngươi không hiểu cục diện nên ta mới thay các ngươi phân tích một chút..."
"Ta Kháo!" Tên bịt mặt kia bị hắn làm phiền đến mức không chịu được nữa, giận mắng một tiếng, dứt khoát liền xoay người hướng về phía Hoàng Đông Lai xông tới, "Ngươi nói quá nhiều rồi!" hắn một bên nói, một bên nâng tay lên, muốn một chưởng phách chết Hoàng Đông Lai.
Nhưng mà....
"Phốc...."
Tay của hắn còn chưa rơi xuống, thì một ngụm máu từ miệng hắn phun ra, nó bắn lên tấm vải đen hắn dùng để che mặt.
Ngay sau đó, hắn cứ như vậy ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Không bao giờ đứng dậy được nữa....
"A...Muốn giết ta? Ngươi nghĩ hay lắm! Hoàng Đông Lai ngồi tại chỗ, động cũng không cần động, tên bịt mặt kia thậm chí còn không biết hắn đã ra tay như thế nào, thì đã chết trong tay của hắn.