Cái Thế Song Khải


Thẩm Du Nhiên thật sự có âm mưu sao?
Kỳ thật Tôn Diệc Khải cũng không xác định, nhưng bản thân hắn cũng không tin, bằng vào một chút năng lực và danh tiếng ít ỏi của mình có thể dẫn động được thiếu môn chủ của Lạc Dương Chính Nghĩa Môn đích thân tới nhà mời, kiêm giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Chiếu theo kinh nghiệm nhiều năm của Tôn Diệc Khải khi vận hành chợ cá, họ Thẩm này tất nhiên đối với Tôn Diệc Khải hắn hoặc là Tôn gia có mưu đồ gì đó.

Nếu không cũng sẽ không làm như vậy.
Nhưng Thẩm Du Nhiên cũng không có mở miệng đòi tiền, cùng không có yêu cầu mỹ nữ, càng không yêu cầu bọn hắn phải làm gì, đưa thư xong thì lập tức rời đi...điều này rất quỷ dị.
"Sắc, Ngươi nói xem, hắn đang mưu đồ cái gì đây?" Sau khi Tôn Diệc Khải chia sẻ suy nghĩ của mình với Hoàng Đông Lai, bèn hỏi ý kiến của hắn.
"Cái ngươi nói...cũng có chút đạo lý." Hoàng Đông Lai như có điều suy nghĩ, sau đó nói: " Nhưng Thẩm Du Nhiên hắn có thể mưu đồ cái gì ở ngươi đây? Nói tới tiền, Lạc Dương Chính Nghĩa Môn của hắn mặc dù không giàu bằng Tôn gia của ngươi, nhưng nhìn xe ngựa mà hắn dùng để xuất hành, y phục mà hắn mặc trên người, thì cũng đủ biết hắn thuộc loại người không thiếu tiền.

Nói tới người...." Hắn nói tới đây, đem Tôn Diệc Khải đánh giá 1 lần từ trên xuống dưới, " Cho dù hắn có Long Dương Chi Hảo ( ý là chỉ LGBT), cũng sẽ không tìm ngươi cái dạng này chứ?"
"Cút! Ở đâu có nhiều Long Dương Chi Hảo như vậy? Tôn Diệc Khải nói.
"Cho nên nói...." Hoàng Đông Lai nói, " Vậy Tôn gia của ngươi có cái gì để hắn mưu đồ đây?"
"Có thể là...." Tôn Diệc Khải vừa nghĩ vừa nói, " Hắn muốn bán cho ta một cái nhân tình? Dù sao thì nợ nhân tình rất khó trả.
"Ừ..." Hoàng Đông Lại nói, "Thế thì không dễ nói rồi."
Hai người nhất thời không nghĩ ra được đáp án chuẩn xác nào, chuyện này cứ như thế gác lại.
Đêm đó, hai người uống rượu trò chuyện vui vẻ, kể lại những trải nghiệm trong nhiều năm qua, hồi tưởng lại một số chuyện đã qua ở thế giới cũ.

Họ uống rượu đến nửa đêm, người hầu nghe trong phòng không có tiếng động, vừa bước vào xem xét, thì phát hiện cả hai đã uống tới bất tỉnh nhân sự.
Gia đinh cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể khiêng hai người đi.

Một thì đưa đến phòng ngủ cho khách, người còn lại thì được đưa về phòng ngủ của bản thân.
*******************************
Một bên khác, đồng dạng tại giờ Tý, Thẩm Du Nhiên đang ngủ trong khách sạn.
"Thiếu môn chủ, đã tra rõ ràng." Phu xe của Thẩm Du Nhiên đang báo cáo lại với hắn những gì bản thân thu hoạch được từ buổi chiều đến hiện tại.

"Đúng như ngài dự đoán, thật sự là người của Tào Bang.

Hôm qua sau khi chúng ta rời đi, những xác chết trên đường lớn đã bị bọn họ lặng lẽ thu thập, bên phía quan phủ cũng không có dấu hiệu bị kinh động."
"Ừ..." Thẩm Du Nhiên nghe vậy thì gật đầu, sau đó khinh thường cười nói: " A...cái tên Địch Bất Giác này, thật đúng là dây dưa không dứt, hết lần này tới lần khác tới tìm phiền phức cho ta."
"Thiếu môn chủ...." Lúc này, trên mặt của phu xe lộ vẻ nghi hoặc.

" Chuyện xảy ra ngày hôm qua, thuộc hạ có một vài chuyện không hiểu, không biết thiếu môn chủ có thể chỉ giáo hay không?"
"Ai...lão Võ, ở đây chỉ có hai người chúng ta, ngươi nói chuyện không cần phải khách khí như vậy, có gì cứ nói thẳng ra là được." Thẩm Du Nhiên nói.
Phu xe lão Võ này, cũng được tính là tâm phúc của Thẩm Du Nhiên, nếu không thì Thẩm Du Nhiên cũng không chỉ đem một mình hắn xuất hành.
"Dạ." Nhưng lão Võ vẫn thập phần coi trọng thân phận chủ tớ, vẫn cung kính nói: " Trong số tám người phục kích chúng ta ngày hôm qua, duy nhất chỉ có người đàn ông cùng ta giao thủ, không những không thua kém ta về mặt tu vi nội lực, hơn nữa thủ pháp mà hắn sử dụng có thể dùng nhu thắng cương, càng là đem Thập Tam Lộ Khai Sơn Đoạn Thủy đao của ta phá thành từng mảnh...Tuy nhiên, bảy người còn lại, đều là hạng lâu la.

Võ công như thế, nếu ở Tào Bang thì cũng chỉ thuộc loại không ra gì....Thuộc hạ thật sự không hiểu, nếu đối phương đã biết trước thân phận của thiếu môn chủ, vậy thì tại sao lại phái tám người này tới mai phục chúng ta?"
"A...là chuyện này à?" Thẩm Du Nhiên cười đáp, "Rất đơn giản, bởi vì tên Địch bang chủ kia, vốn không có ý định giết ta." Hắn nhàn nhã bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, lại nói: " Nếu hắn thật sự muốn giết ta, thì sẽ không chọn địa điểm quá gần thành trì để xuống tay, cũng sẽ không chỉ phái có mấy người như vậy đến.

Hơn nữa loại cung tiễn bọn hắn dùng chỉ là cung tiễn bình thường...chí ít, phải dùng độc tiễn."
Lão Võ lại càng không hiểu: " Vậy...hắn phục kích như vậy là có mục đích gì?"
"Sang năm, 'Tam Bang Tứ Môn' sẽ phải chọn ra tổng môn chủ rồi, họ Địch kia làm như vậy là vì muốn thử võ công của ta." Thẩm Du Nhiên không nhanh không chậm nói tiếp, " Ngươi đi về suy nghĩ thêm một chút thì sẽ hiểu thôi..."
"Thời điểm mũi tên từ đằng xa bay tới, ngươi có thể trực tiếp 'nhìn' thấy, nhưng ta đang ngồi trong kiệu xe, ta phải 'nghe', nếu như không nghe được, hoặc nghe được quá trễ, thì sẽ không kịp phản ứng, cho nên đây là cách mà hắn thử Nhĩ Công (Thính giác) của ta."
"Thời điểm loạn tiễn xuyên vào trong kiệu xe, hướng di chuyển sẽ thay đổi đột ngột do va chạm, mà không gian trong kiệu xe lại quá nhỏ, cơ hồ là không cách nào di chuyển nên chỉ có thể dùng tay để tiếp tiễn, cho nên đây là cách mà hắn thử Nhãn Công (Thị giác) và công phu tiếp ám khí của ta."
"Hơn nữa còn để cao thủ duy nhất dẫn dụ ngươi đi, chỉ để lại bảy tên pháo hôi tìm chết bao vây ta, là vì hắn muốn xem thử thân pháp và thủ đoạn giết người hiện tại của ta."
"Sau khi thử hết những thứ này, người phụ trách quan sát của đối phương, tự nhiên sẽ rút lui."
Lão Võ nghe tới đây, đột nhiên bừng tỉnh: " Chả trách....ta cũng cảm thấy cái người giao thủ cùng ta có hành động rất quỷ dị, giống như tâm tư không hoàn toàn đặt ở trên người của ta vậy."
"Người kia, có lẽ còn lợi hại hơn so với những gì ngươi tưởng tượng." Thẩm Du Nhiên nói, " Nếu ta đoán không lầm, hắn hẳn là người đứng thứ 3 trong Tào Bang 'Phùng Thuận Thủy'....Bởi vì hắn sợ bị ngươi nhận ra, nên đã ẩn giấu chiêu thức để đánh với ngươi, nếu không ta sợ ngươi ngay cả mười chiêu cũng không qua nổi."
"Thì ra là thế." Lão Võ cau mày gật đầu, " Thiếu môn chủ minh giám."
"Hừ...đám người Tào Bang này cũng khá nhẫn nại." Thẩm Du Nhiên lãnh đạm nói: " Ta thường ngày ở Lạc Dương, bọn hắn tự nhiên sẽ không dám hành động liều lĩnh trên địa bàn của ta, hơn nữa lần này ta xuất hành cũng mang theo quá ít người, bọn hắn mới dám làm loạn.

Địch Bất Giác hiếm khi gặp được cơ hội như thế, nhưng lại chỉ dám cử huynh đệ kết bái của hắn đến thử võ công của ta, chứ không dám giết ta, hắn sợ nếu thật xảy ra chuyện, võ lâm đồng đạo sẽ tìm hắn tính sổ."
Lão Võ phụ họa nói: " Địch Bất Giác chỉ là hạng đạo chích, thật không thể so sánh cùng với khí lượng (Khí thế và độ lượng) của thiếu môn chủ."
"Ha.....không đề cập tới hắn nữa, nếu đã tra ra được là trò quỷ do Tào Bang làm ra, ta cũng yên tâm rồi." Thẩm Du Nhiên nói, " Đúng rồi, lão Võ, ngươi có cái nhìn thế nào về vị Hoàng công tử mà chúng ta tình cờ gặp mặt?"
Lão Võ suy nghĩ một chút: " Võ công của Hoàng công tử quả nhiên không kém so với những người cùng lứa.

Tuy nhiên, so với tu vi của thiếu môn chủ ngài vào cái tuổi đó....lại là cách nhau một trời một vực."
"Ừ..." Thẩm Du Nhiên trầm ngâm một tiếng: "Ta ngược lại thấy Hoàng Đông Lai có chỗ hơn người, nhưng lại cảm thấy hắn có chút kỳ lạ....Hơn nữa, hôm nay ta cuối cùng cũng gặp được Tôn Diệc Khải, hắn và cha hắn Tôn viên ngoại thân là đời sau của Tôn gia, vậy mà đều không biết võ công....Xem ra Tôn gia thật sự đã rất lâu không tiếp xúc với giới võ lâm rồi.

Cho nên, sau khi 'đại kế' này thành công, ta sẽ phái người tới Tôn phủ một chuyến, dùng phương pháp trực tiếp hơn, đem đồ vật của Tôn gia đoạt tới tay."
"Thiếu môn chủ...." lão Võ nghe tới đây, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ dữ tợn, " Chúng ta dù sao cũng đã đến đây rồi, tại sao không tranh thủ tối nay...."
"Này~" Thẩm Du Nhiên vội vàng xua tay, " Việc này không thể được! Hàng Châu phủ ngoại trừ Tào Bang ra thì các bang phái khác tai mắt cũng không ít.

Việc ta tới Tôn phủ hôm nay, không biết đã có bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm vào....Nếu sang ngày mai Tôn gia bị đồ sát sạch sẽ, thì ta sao có thể thoát được liên quan? Nói thế nào đi nữa thì cũng phải đợi thiếu niên anh hùng hội kết thúc.

Chờ ta nắm giữ mệnh môn của võ lâm các phái, sau đó lại động thủ.

Đến thời điểm đó sẽ không có ai nói vào nói ra nữa.
"Đúng Đúng! Thiếu môn chủ cao kiến, là thuộc hạ ngu dốt." Lão Võ quả thật không được tính là thông minh, nhưng hắn lại là loại người rất trung thành, rất thích hợp làm tâm phúc.
*************************************
Sáng ngày thứ hai, Thẩm Du Nhiên và lão Võ liền rời khỏi Hàng Châu thành từ sớm.
Thời điểm bọn họ rời đi, Tôn Diệc Khải và Hoàng Đông Lai vẫn còn đang ngủ say trên giường.

Đương nhiên, thiếu gia của gia tộc quyền quý nha.

Đừng nói ngẫu nhiên, coi như mỗi ngày đều ngủ tới trưa cũng không phải chuyện gì quá to tát.
Đến giờ Tỵ, Tôn Diệc Khải mới tỉnh dậy, sau khi rửa mặt xong, gia đinh liền nói cho hắn biết là cha hắn đang tìm hắn.
Tôn Diệc Khải vốn tưởng rằng cha hắn sẽ mắng hắn vì hôm qua hắn đã uống quá nhiều.

Nhưng không ngờ, sau khi hắn đến, Tôn lão gia cái gì cũng không nói, thần sắc nghiêm túc kêu hắn cùng mình đi tới từ đường.
Những gia tộc quyền quý này, đều đặt từ đường tổ tông ngay trong phủ, chỉ có những người nghèo mới mang bài vị đến từ đường ở đầu thôn.

Ngoài việc bái tế tổ tông trong các dịp lễ hội, từ đường tổ tông của các gia tộc quyền quý còn có tác dụng khác.

Trong đó điển hình nhất chính là....
"Không phải chứ? ta ngẫu nhiên mới uống nhiều vài chén mà giờ phải đi thỉnh gia pháp rồi? Hay là cuối cùng ông ấy cũng quyết định cùng ta cắt đứt quan hệ cha con rồi?
Trên đường đi đến từ đường cùng Tôn lão gia, Tôn Diệc Khải không ngừng suy nghĩ lung tung.
Tôn viên ngoại thì một lời cũng không nói, trên mặt còn mang theo mấy phần kiên định, nhìn tình hình này, chắc hẳn là có đại sự sắp xảy ra rồi.
Sau khi hai người tiến vào từ đường, Tôn lão gia lập tức phân phó hạ nhân đi ra ngoài, ngoài ra còn đem đại môn của từ đường đóng lại.
Trong lòng Tôn Diệc Khải lại càng lo lắng hơn, trong lòng hắn thầm nghĩ gần đây mình cũng đâu có làm chuyện thương thiên hại lý gì? Không lẽ là việc chụp ảnh đen cho người ta lúc trước bị lộ rồi sao?
"Diệc Khải." Sau một lúc trầm mặc, Tôn viên ngoại mở miệng nói: " Con năm nay cũng đã mười bảy tuổi rồi?"
"Vâng." Tôn Diệc Khải có chút sợ, nên thái độ rất tốt, " Mùa xuân này hài nhi sẽ tròn mười bảy tuổi."
"Ừ..." Tôn viên ngoại gật gật đầu, " Có phải con lần này đã hạ quyết tâm cùng với Hoàng thế chất đi tới Lạc Dương tham gia thiếu niên anh hùng hội đúng không?
"Dạ...." Tôn Diệc Khải có chút do dự, hắn ngập ngừng nói, " Cái này...trước mắt đúng là dự định như vậy."
Ẩn ý trong lời nói của hắn là----nếu như ngài có cái gì đó bất mãn, kỳ thực ta có thể không đi.
"Được rồi." Không ngờ, Tôn viên ngoại vừa gật đầu, vừa thở dài nói: " Xem ra đây là ý trời...." Hắn lại dừng một chút, " Đã như vậy, cũng đến lúc rồi..." Hắn một bên nói, một bên đi tới vài bước, đi vòng ra phía sau cái bàn đặt bài vị của tổ tông.
Cũng không biết Tôn viên ngoại đụng trúng cái cơ quan gì trong chỗ tối, một lúc sau, cùng với một trận âm thanh chuyển động của các cơ quan, trong từ đường đột nhiên xuất hiện một thông đạo ngầm.
"Con trai, đi theo ta." Sau đó, Tôn viên ngoại bình tĩnh hướng Tôn Diệc Khải vẫy vẫy tay, dẫn hắn đi vào trong thông đạo ngầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui