Vào cái đêm sau khi biết được bí bảo của gia tộc, Tôn Diệc Khải liền đem những gì mình biết được về "Bất Truyền Chi Bí" toàn bộ kể cho Hoàng Đông Lai nghe.
Hoàng Đông Lai không nhịn được cảm khái, cảm thấy Tôn ca quả thật quá tốt số.
Nói đến kỳ ngộ liền có kỳ ngộ.
Đồng thời, hai người bọn họ nhanh chóng cùng lúc nhận ra....Giả sử nếu như Thẩm Du Nhiên thật sự có mưu đồ gì với Tôn gia, mục tiêu của hắn chắc chắn chính là ba kiện bí bảo này.
Đến lúc này, trong đầu của hai người bọn họ, đã hoàn toàn đem Thẩm Du Nhiên tưởng tượng thành một người vô cùng xấu xa, và đã sản sinh ra tính cảnh giác lên tới 120%.
Phóng nhãn toàn bộ võ lâm, trong tất cả những người trẻ tuổi đi tham gia thiếu niên anh hùng hội, cũng chỉ có hai người bọn họ là nghi ngờ chủ sự lần này của đại hội....
Mặc dù cơ sở duy nhất của bọn họ là cái tư tưởng đen tối "lấy bụng tiểu nhân đo lòng mọi người", nhưng bọn họ lại không biết rằng, dã tâm của Thẩm Du Nhiên hơn xa những gì bọn họ tưởng tượng, hắn không chỉ muốn chiếm đoạt bí bảo của một mình Tôn gia, mà là của toàn bộ võ lâm.
Nhưng không thể không nói, có tâm phòng bị người vẫn là việc làm vô cùng đúng đắn.
***********************************
Những ngày sau đó, Tôn Diệc Khải và Hoàng Đông Lai không ra khỏi phủ một bước, chuyên tâm luyện võ.
Họ muốn tranh thủ thời gian chưa tới hai tháng này, chuẩn bị chu toàn cho thiếu niên anh hùng hội sắp diễn ra.
Không cần phải nói, Hoàng Đông Lai xuất thân từ một nơi đã có nền tảng võ thuật vô cùng tốt, việc luyện tập võ thuật luôn là thói quen hằng ngày đối với hắn.
Nhưng Tôn Diệc Khải cũng có thể nghiêm túc luyện võ, việc này đích xác là rất khó có được.
Trong bảy ngày đầu tiên, Tôn Diệc Khải mỗi ngày đều đi tới mật thất dưới lòng đất, theo chỉ dẫn của cha hắn, đem thạch quan mở ra, sau đó bưng phiến đá đầu tiên ra ngoài, chiếu theo nội dung trên đó mà đả tọa điều tức.
Tôn lão gia cũng biết việc nhi tử mình không biết chữ, nên đã đem toàn bộ chữ trên phiến đá dịch lại một lần thành chữ giản thể, Tôn Diệc Khải dựa vào đó cũng đã có thể bắt đầu luyện công rồi.
Còn dặn hắn sau khi luyện công xong, thì đem phiến đá cất lại vào chỗ cũ, rồi đậy lại nắp quan cho cẩn thận.
Quá trình luyện công này, cũng là do những lão tổ tông kia truyền lại, bởi vì mỗi ngày đều phải đem thạch bích bưng ra cất vào, bản thân nó cũng đã là một dạng luyện tập.
Tùy theo mức độ tinh tiến của võ công, số lượng thạch bích cần phải bưng ra cất vào mỗi ngày sẽ càng lúc càng nhiều.
Đây là việc đã được những lão tổ tông kia tính toán đâu ra đó, nhưng nhìn chung thì đây cũng là một việc tốt.
Tuy nhiên, sau bảy ngày, Tôn Diệc Khải đã tìm ra cách để lười biếng---hắn lén dùng giấy và bút ghi lại nội dung bên trên phiến thạch bích thứ nhất.
Sau đó, từ ngày thứ tám trở đi hắn không còn đi tới mật thất nữa, trực tiếp luyện công ở trong phòng của mình.
Tôn viên ngoại còn cho rằng nhi tử của mình đã ghi nhớ tất cả nội dung trên phiến thạch bích chỉ sau bảy ngày, cho nên ông cũng không hề nghi ngờ gì.
Cứ như thế tới ngày thứ 15, Tôn Diệc Khải cảm thấy bản thân đã luyện tập được 2 tuần rồi mà vẫn chưa thể "vô địch", hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Liền đem nội dung của tâm pháp mà bản thân đang luyện tập đưa cho Hoàng Đông Lai xem, hỏi rằng có phải hắn đã luyện sai chỗ nào hay không?
Hoàng Đông Lai sau khi nghiên cứu một chút, hắn phát hiện ra cái nội công tâm pháp "Đảo Chuyển Càn Khôn" này thật sự khá cao minh.
Phương pháp vận khí được ghi lại trong này, cùng những gì mà hắn biết, so với đại bộ phận nội công tâm pháp chính thống, thì logic của tâm pháp này là hoàn toàn tương phản.
Nói cách khác, những dạng người đã có nội công căn bản như Hoàng Đông Lai, cho dù có được bản tâm pháp "Đảo Chuyển Càn Khôn" này đi nữa thì cũng không cách nào tu luyện được.
Nếu như cố luyện mà nói, sẽ khiến cho toàn bộ kinh mạch bị đảo ngược, thậm chí có thể dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.
Duy chỉ có những người không biết võ công giống như Tôn Diệc Khải, mới có thể tu luyện từ con số 0.
Đương nhiên, về nguyên nhân Tôn ca đã tu luyện 15 ngày nhưng vẫn không có khởi sắc gì, cũng không phải là do hắn tu luyện sai cách, chi là bởi vì hỏa hầu của hắn vẫn chưa tới mà thôi.
Cho dù nội công tâm pháp có thượng thừa như thế nào đi nữa, cũng không thể chỉ trong vòng mười mấy ngày đả thông được toàn bộ kinh mạch và luyện ra được nội lực.
Tôn Diệc Khải hoàn toàn không hiểu gì về tu luyện, nên mới có thể hỏi ra những câu hỏi như thế.
Hoàng Đông Lai cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể giải thích khái niệm cơ bản của các chủng loại võ công cho hắn nghe một lần, để hắn tiếp tục chăm chỉ luyện tập, nhưng không biết Tôn Diệc Khải có thể nghe hiểu được bao nhiêu.
*******
Thời gian cứ như thế trôi qua từng ngày.
Trong chớp mắt, đã là cuối hạ đầu thu.
Trong năm mươi ngày qua, Tôn Diệc Khải đương nhiên vẫn chưa luyện xong "Đảo Chuyển Càn Khôn", nhưng vì hắn quá vội vàng, cho nên tại thời điểm ngày thứ 25.
Hắn liền len lén dẫn Hoàng Đông Lai đi vào mật thất dưới lòng đất, sau đó liền nhờ hắn giúp mình dùng chữ giản thể ghi lại một lần toàn bộ nội dung trên hai mươi mấy phiến thạch bích còn lại.
Sau đó, Tôn Diệc Khải một bên vừa luyện tập nội công cơ bản, một bên vừa nhìn các loại chiêu thức phía sau.
Nhận thấy ngày lên đường đi Lạc Dương đang đến gần, Tôn Diệc Khải đem toàn bộ những ghi chép của Hoàng Đông Lai ghim lại một chỗ, coi như tự tạo cho mình một cuốn "bí kíp", chuẩn bị tùy thân mang theo bên người.
Dù sao những ghi chép này ở thế giới hiện tại ngoài hắn và Hoàng Đông Lai ra, cũng không có người nào có thể xem hiểu.
Lại thêm việc giấy và mực của cuốn "bí kíp" này vẫn còn rất mới, cho dù là bị người khác nhặt được, cũng không có khả năng có người nghĩ đến, đây sẽ là tuyệt thế võ công thời cổ xưa.
Cho nên hắn cũng không sợ làm mất.
Mà Hoàng Đông Lai trong những ngày này, lúc đang hướng dẫn Tôn Diệc Khải các chủng loại cơ sở võ công, bản thân hắn cũng coi như được ôn tập lại một lần những kiến thức cơ bản này.
Xem ra, việc làm này vẫn rất có tác dụng, tu vi võ học trước mắt của hắn, so với lúc vừa mới đến Hàng Châu cũng có chút tiến bộ, Xem như đã đột phá được một cái bình cảnh.
Mặt khác, bức thư mà hắn thông qua Phi Cáp Bang gửi về Hoàng Môn cũng đã có hồi âm, Hoàng gia chủ còn gửi kèm theo bức thư mời tham gia Thiếu Niên Anh Hùng Hội của Chính Nghĩa Môn cho hắn.
Trong thư có dặn dò Hoàng Đông Lai phải chiếu cố thật tốt Tôn thế chất, đồng thời còn yêu cầu hắn phải biểu hiện thật tốt trong đại hội.
Cứ như vậy, hai người cũng được xem là đã chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng, trong ngày hôm nay lập tức lên đường.
Không ngờ là....Vào đúng ngày khởi hành, lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Hoàng Đông Lai tuyệt đối chưa từng nghĩ rằng, Tôn Diệc Khải hiển nhiên đem vé xe đi Lạc Dương mua sai rồi...
Ở đây chúng ta liền giới thiệu sơ qua về tình trạng giao thông và liên lạc của Đại Minh.
Trước tiên, đối với mảng thông tin và vận chuyển hàng hóa, bình thường sẽ sử dụng quan đạo, hay còn được gọi là "Dịch Trạm".
Ở Đại Minh, chỉ cần là quận thành có lượng tiêu thụ lớn 1 chút cũng đều sẽ có dịch trạm.
Về cơ bản thì hệ thống này sẽ bao trùm cả nước, lão bách tính muốn gửi thư hay gửi hàng hóa đều có thể sử dụng dịch trạm.
Nhưng đương nhiên, trọng lượng và kích thước của hàng hóa cũng sẽ có hạn chế nhất định.
Nếu như ngươi muốn vận chuyển một đống lớn hàng hóa, tốt nhất là ngươi nên tự nghĩ biện pháp, quan phương sẽ không có nhân lực và tài nguyên để chia cho ngươi.
Cho dù là có, cái giá phải trả so với việc mình tự thuê xe chở sẽ đắt hơn rất nhiều.
Còn cái Phi Cáp Bang thường được nhắc tới, đó là thủ đoạn liên lạc của các nhân sĩ giang hồ và những người có quyền có thế.
Còn bách tính bình thường thì căn bản họ sẽ không thể sử dụng được.
Lại nói về mảng giao thông, cho dù là ngồi xe ngựa, cưỡi ngựa, hay đi bộ, đi quan đạo tự nhiên sẽ là lựa chọn an toàn nhất.
Quan đạo rộng rãi, điều kiện đường xá cũng tương đối tốt, hơn nữa tại ven đường cứ cách vài chục dặm là sẽ một cái dịch trạm.
Dịch trạm phân ra "Quan Dịch" và "Dân Dịch" hai loại, quan dịch chỉ nhận tiếp đãi những công chức viên của triều đình, còn dân dịch sẽ mở cửa cho bách tính sử dụng.
Đương nhiên, cho dù là loại hình dịch trạm nào, cũng đều là do quan phủ mở.
Nếu ngươi đi quan đạo tự nhiên sẽ phải trả tiền cho quan gia, trừ phi một ngày ngươi có thể đi mấy trăm dặm, mỗi ngày đều kịp chạy tới thành trấn để ở khách sạn, hoặc ngươi có thể chấp nhận việc ngủ ngoài đường.
Ngoài ra, ngoại trừ cách tự mình di chuyển, còn có một lựa chọn khác, chính là ngồi xe của "Cao Thiết Bang".
Cái Cao Thiết Bang này, mặc dù trên danh nghĩa là một bang phái giang hồ, nhưng ai cũng biết, thế lực vận hành đằng sau nó chính là quan phủ.
Mỗi một nhiệm kỳ bang chủ của bọn họ, toàn bộ đều là họ Cao tên Thiết.
Thay vì nói nó là một cái tên, còn không bằng nói nó là một chức danh gắn liền với một cái chức vụ.
Bang phái của bọn họ cũng chưa từng tham gia vào bất kỳ phân tranh nào trong giới võ lâm.
Cho nên cũng không có ai biết được vị Cao bang chủ này tướng mạo ra sao, dài ngắn thế nào.
Cho dù có biết đi chăng nữa thì cũng không có ý nghĩa gì...bởi vì đây là một người có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.
Nghiệp vụ duy nhất của Cao Thiết Bang chính là "Vận Chuyển Hành Khách".
Bọn họ sẽ phân bổ xa phu và các loại xe với quy cách khác nhau, ở các nơi vãng lai đưa đón lữ khách.
Không quản ngươi là nhân sĩ giang hồ, hay phổ thông bách tính, hoặc là các đệ tử quan lại quyền quý ăn no rửng mỡ muốn trải nghiệm cuộc sống.
Chỉ cần ngươi mua "vé xe" thì có thể ngồi lên xe của họ.
Đối với nhiều thân hữu muốn tìm nơi nương náu, hoặc là những người muốn lên núi tầm sư học đạo mà nói, việc mua ngựa thuê xe vừa tốn kém, vừa khó xử lý, còn đi bộ thì quá chậm, hơn nữa ở trên đường càng lâu phí tổn cần phải sử dụng sẽ càng nhiều.
Cho nên xe khách của Cao Thiết Bang trở thành một lựa chọn rất tốt.
Nên lần này Hoàng Đông Lai và Tôn Diệc Khải vốn định mua "Vé xe Cao Thiết" để trực tiếp đi đến Lạc Dương, đi đường thế này bọn họ cảm thấy sẽ nhẹ nhõm và thoải mái hơn.
Từ dịch trạm này tới dịch trạm khác, không cần bản thân tự nhớ đường, cũng không cần phải thuê phu xe và đổi ngựa khác sau mỗi đoạn thời gian (Cái loại hình đi đường dài như thế này, những phu xe được thuê thường sẽ không đi theo mình tới cuối hành trình, cùng một con ngựa cũng không thể mỗi ngày đều duy trì tốc độ kéo xe như cũ được, cho nên mỗi lần muốn đi xa, thông thường sẽ phải đổi mấy lần phu xe và vài con ngựa, hơn nữa mỗi lần như thế đều phải cò kè mặc cả cùng với dân bản địa).
Nhưng chỉ cần ngồi xe khách của Cao Thiết Bang, những việc lặt vặt như thế này cũng không cần bọn họ phải lao tâm nữa.
Tôn Diệc Khải ở Hàng Châu là dân bản địa, việc mua vé xe này khẳng định là sẽ do hắn đi.
Đúng lúc, Tôn Diệc Khải gần đây luôn ở nhà luyện công, cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Vì thế, tại thời điểm ba ngày trước khi khởi hành, Tôn Diệc Khải liền rút ra thời gian nửa ngày, đi tới phân đà Cao Thiết Bang ở Hàng Châu để mua vé xe, lúc đi về còn nói với Hoàng Đông Lai : " Ta đã lo liệu xong hết rồi! Ngươi có thể yên tâm đi!"
Hoàng Đông Lai lúc đó cũng không suy nghĩ nhiều, cảm thấy việc mua vé xe đơn giản như vậy, chẳng lẽ còn có thể mua sai hay sao?
Thế là, hôm nay, ngày bọn hắn phải xuất phát, liền xảy ra chuyện.
Hai người bọn họ tự mình cầm theo hành lý, trên tay Tôn Diệc Khải còn cầm theo cả cây Tam Xoa Kích, tinh thần phấn chấn đi tới địa điểm xuất phát, sau đó Tôn Diệc Khải đưa tấm vé ra, người ta bèn nói cho hắn biết : " Ngài mua ngược rồi, đây là vé xe từ Lạc Dương đi tới Hàng Châu."
Tôn Diệc Khải lập tức liền tỏ ra khó chịu : " Kháo, Lạc Dương tới Hàng Châu và Hàng Châu tới Lạc Dương, có gì khác biệt sao? Giá tiền chắc cũng tương đương rồi, ngươi để chúng ta lên xe chẳng phải là sẽ xong chuyện sao?"
Người phụ trách tiếp nhận của Cao Thiết Bang vui vẻ cười nói: " Vậy từ nhà của ngươi đi tới đây và từ đây đi tới nhà của ngươi cũng không có gì khác biệt đâu, sao ngươi không đi về đi?"
Tôn Diệc Khải nghe xong, thẹn quá hóa giận, cầm Tam Xoa Kích lên rồi bày ra một bộ dáng chuẩn bị đâm người: " Mẹ Kiếp! Ngươi đây là thái độ gì? Còn nữa, lúc ta mua vé sao các ngươi không nhắc nhở ta? Các ngươi bán vé cho người khác có từng nghĩ tới, tại sao ta đang ở Hàng Châu, lại đi mua vé xe từ Lạc Dương tới Hàng Châu không?"
"Ta nghĩ một chút...Ví dụ như, ngươi có một người bạn ở Lạc Dương, mà ngươi đang muốn mời hắn tới Hàng Châu đi dạo, cho nên mua tấm vé này, bỏ vào trong phong thư, đem hai thứ cùng một lúc gửi qua cho hắn, cái này có hợp lý không?" Người tiếp dẫn của Cao Thiết Bang trả lời.
"Ơ...." Tôn Diệc Khải á khấu không còn gì để nói.
"Lại nói tiếp, chàng trai trẻ, ngươi cũng đã là một người lớn rồi." Vị kia vẫn còn không buông tha, tiếp tục cười nói: " Nếu là một cậu bé tới mua vé, xuất hiện tình huống này, có thể những người bán vé sẽ nhắc nhở một câu, nhưng nhìn bộ dáng của ngươi như thế, chúng ta khẳng định ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi mới tới mua a."
"Ta....." Mặc dù Tôn Diệc Khải muốn nhân cơ hội để phát tiết, nhưng mà đối phương lại nói rất có đạo lý.
Thêm việc còn có rất nhiều người ở bên cạnh cũng đi chuyến xe này đều đang vây xem hắn, làm cho hắn càng khó xuống đài hơn.
"Được rồi, được rồi.....Tôn ca, đủ rồi, nể mặt ta." Cuối cùng, vẫn là Hoàng Đông Lai tiến lên một bước, đưa cho Tôn ca một cái bậc thang để xuống đài, ngăn chặn hành vi tự rước lấy nhục của hắn.
Đáng tiếc, mặc dù Hoàng Đông Lai đã cùng đám người Cao Thiết Bang tâm bình khí hòa đi thương lượng, nhưng vì chỗ ngồi thật sự đã được bán hết, hai người bọn họ vẫn không thể lên xe, chuyến xe lần sau đi Lạc Dương còn phải đợi thêm 7 ngày nữa mới có.
Đến lúc đó mới xuất phát thì có thể sẽ không tới kịp để tham gia thiếu niên anh hùng hội rồi.
Bất đắc dĩ, hai người chỉ có thể lâm thời mua vé, lên chiếc xe đi tới Tuyên Thành, nghĩ rằng sau khi tới Tuyên Thành sẽ tiếp tục tính toán.
Dọc theo con đường này, tất nhiên không tránh khỏi việc Hoàng Đông Lai phàn nàn Tôn Diệc Khải về hành vi "Cao Thiết ngược hướng" của hắn.
Tôn Diệc Khải lại tiếp tục mạnh miệng giảo biện, đem mọi lỗi lầm đều ném cho đám người Cao Thiết Bang.
Những hành khách khác ở trên xe chỉ biết âm thầm chịu đựng cái sự tra tấn tinh thần này, cũng không dám kêu bọn hắn câm miệng, dù sao một trong số bọn hắn đang cầm một thứ giống như một cái nĩa lớn, hơn nữa nhìn hắn cũng khá nóng nảy.
Vạn nhất chọc giận hắn, bị hắn xiên cho thì thật không may.
Cứ như vậy, xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước.
Đến buổi trưa, sau khi nghỉ ngơi ở một cái dịch trạm, rất nhanh lại lên đường.
Đến giờ mùi, chiếc xe đang chạy trên đường, bỗng nhiên....
"Ôi da...Tôn ca, ta đột nhiên đau bụng quá, làm sao bây giờ?" Hoàng Đông Lai từ thuở nhỏ dạ dày liền không được tốt, bình thường một ngày phải đi ba lần đại tiện, ngay lúc này hắn cảm giác lại tới rồi.
"Vậy ta có thể làm gì đây?" Tôn Diệc Khải ghét bỏ nói một câu, nhưng vẫn là lập tức xoay người đi tới phía trước xe, đi nói chuyện một chút với phu xe, một lúc sau hắn quay lại nói : " Phu xe đã nói, thời gian đã được định sẵn hết rồi, không thể tùy ý dừng xe, nếu không trước khi trời tối sẽ không kịp vào thành, nếu mọi người trên xe đều bị nhốt ở ngoài, ngươi có chịu nổi trách nhiệm không?"
"Vậy dịch trạm kế tiếp còn cách bao xa?" Hoàng Đông Lai đau khổ hỏi.
"Vẫn còn xa." Tôn Diệc Khải nói, " Phu xe nói nếu như ngươi thật sự không nhịn được nữa, thì hãy nhảy xuống xe, tìm những bụi cây ven đường mà giải quyết, sau đó tự nghĩ biện pháp đuổi theo."
Hoàng Đông Lai sắp không nhịn được nữa, hắn thầm nghĩ : " Cũng được....Dù sao thì khinh công của ta cũng không đến nỗi tệ, hẳn là có thể đuổi kịp, nhưng mà Tôn ca ngươi có được không vậy?"
"Hả?" Tôn Diệc Khải sửng sốt : " Liên quan gì tới ta? Tại sao ta lại phải đi cùng ngươi?"
"Huynh đi canh chừng giúp ta a." Hoàng Đông Lai nói, " Nếu chẳng may ta đang đi được một nửa đột nhiên gặp phải cướp đường, hắn chém chết ta thì sao?"
"Vậy thì ngươi đi chết đi!" Lúc nói câu này, Tôn Diệc Khải cố tình kéo to âm thanh lên.
Cái dạng đối thoại này giống như học sinh cấp 2....À không, phải là giống học sinh cấp 1 lúc rủ nhau đi vệ sinh mới xảy ra.
Nhưng khi bọn hắn nói ra lại không hề có cảm giác không hài hòa.
"Ta Kháo! Có phải huynh đệ hay không? Một câu thôi!" Hoàng Đông Lai lại thúc giục : " Nhanh lên, ta sắp chịu hết nổi rồi."
"Rồi rồi rồi." Tôn Diệc Khải nhìn thấy có rất nhiều hành khách đang nhìn bọn hắn mà nhịn cười, cảm thấy ở lại một mình sẽ rất mất mặt.
Thế là hắn nhặt Tam Xoa Kích ở dưới đất lên, thuận thế đứng dậy : " Ta đi theo ngươi, có được chưa?"
Xe ngựa của Cao Thiết Bang chuyên dùng để chở lữ khách, toa xe hẹp dài rộng lớn, do 4 con ngựa cùng kéo, tốc độ cũng không tính là nhanh, dùng khái niệm hiện tại có thể cho là 20km/h đi, vì vậy muốn xuống xe lúc nó đang chạy cũng không khó khăn gì.
Rất nhanh, Tôn Hoàng 2 người phân biệt trước sau nhảy xuống từ xe ngựa, mới vừa tiếp đất, Hoàng Đông Lai vắt chân lên cổ mà chạy, thẳng đến khu rừng bên vệ đường, một bên chạy một bên đã bắt đầu cởi quần rồi.
Tôn Diệc Khải nhìn thấy bóng lưng của hắn như thế thì oang oang cười to, mang theo Tam Xoa Kích thong thả đi theo.
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Hoàng Đông Lai, hắn chợt cảm thấy sự tủi nhục lúc trước cũng giảm đi khá nhiều.
Nói là canh chừng, nhưng kỳ thực Tôn Diệc Khải cũng không đứng gần lắm, thứ nhất là vì nó không cần thiết.
Còn về thứ 2, mặc dù hắn đã đứng cách đó vài mét, vì tác dụng tâm lý nên cảm thấy bản thân vẫn ngửi thấy mùi thối.
Đúng lúc hắn đang đợi Hoàng Đông Lai xong việc, thì bỗng nhiên, một bóng người loạng choạng bước ra từ khu rừng bên kia đường, sau đó liền ngã xuống đất.
Có thể là do nàng đã chạy đến sức cùng lực kiệt.
Sau khi nàng ngã xuống ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, chỉ nằm sấp trên mặt đất khó khăn thở hổn hển.
Tôn Diệc Khải nhìn kỹ hơn, thì phát hiện ra là một người phụ nữ, nhìn niên kỷ trên dưới 20 tuổi.
Ăn mặc theo phong cách thôn quê, nhìn sơ thì cũng không có gì quá đặc biệt nhưng cũng được xem là có vài phần tư sắc.
Ngay tại lúc Tôn Diệc Khải đang do dự liệu có nên đi lên đỡ giúp hay không, thì không ngờ mấy giây sau, lại có hai bóng người từ rừng rậm phía sau nữ nhân này đuổi tới.
Lần này....bước ra là hai nam nhân tay cầm cương đao, mặc áo xanh quần đen.
"Hừ...xem ngươi chạy đi đâu!" Một người trong đó khi nhìn thấy nữ nhân này nằm sấp dưới đất, lập tức nở ra một nụ cười hung ác, hắn lập tức tiến lên, đưa tay định nắm lấy tóc của nữ nhân kia.
"Chậm đã!" Ngay lúc này, Tôn Diệc Khải đã từ bên kia đường đi qua, vội vàng chạy tới.
Nhìn hắn tay cầm Tam Xoa Kích, ngang nhiên mà đứng, một tiếng nộ hống, bộ dáng kia thật đúng là có vài phần uy phong.
"Ban ngày ban mặt, các ngươi tính làm gì một nữ tử yếu đuối như thế hả?" Tôn Diệc Khải cố tình cất cao giọng, chủ yếu là muốn Hoàng Đông Lai ở đằng xa nghe thấy, cho dù Hoàng Đông Lai không nghe thấy, nếu như có người qua đường nghe được, cũng sẽ giúp hắn tự tin thêm một chút.
"Hả!" Hai tên cầm cương đao này chỉ là dạng lâu la bình thường, bị Tôn Diệc Khải quát một tiếng như thế, quả thật có chút chột dạ.
Hai người ngẩng đầu lên nhìn, thấy một tên tiểu tử 17 18 tuổi, bốn hàng chân mày, cầm trong tay một vũ khí kỳ lạ.
Phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là....tiểu tử này tuyệt đối không phải hạng người tầm thường.
Bất cứ ai nếu có một chút kinh nghiệm giang hồ đều hiểu rằng, những người có thể sử dụng những binh khí kỳ lạ hiếm thấy, về cơ bản võ công sẽ không quá kém.
Điều này cũng giống như việc học chơi bóng rổ vậy, bắt đầu từ việc dẫn bóng và chuyền bóng cơ bản nhất.
Còn về học binh khí, lúc nhập môn, bình thường cũng sẽ từ những binh khí thường thấy như đao thương côn bổng mà bắt đầu học.
Chỉ khi có nội tình đầy đủ, mới có thể đi luyện những thứ binh khí đặc thù khác.
"Tiểu tử, ta khuyên người chớ nên xen vào chuyện của người khác." Chỉ sau một lúc giằng co ngắn ngủi, một tên lâu la trong đó nói ra một câu thoại mà bọn lâu la thường hay dùng.
" Chúng ta là người của 'Tẩu Mã Trại', ngươi trêu chọc không nổi đâu."
"Tẩu Mã Trại?" Tôn Diệc Khải đem cái danh tự này đọc lại một lần, cười lạnh nói : " A....Sơn tặc đúng không?"
Ngay lúc này, hắn từ thần sắc của hai người đối diện, nhìn thấy đối phương có chút chột dạ.
Cho nên hắn thuận thế liền bắt đầu hư trương thanh thế.
"Ở cái địa giới Hàng Châu này, còn có người nào mà Tôn Diệc Khải ta không trêu chọc nổi sao?" Tôn Diệc Khải không biết xấu hổ nói, " Nói! Trại chủ của các ngươi là ai? Trong trại có bao nhiêu người? Lăn lộn ở chỗ nào? Đều báo ra cho ta nghe thử, đấu với ta? đều phải chết!"