Cái Thùng Cơm Sát Vách

Ngô Văn trước giờ chưa từng giận dữ như vậy. Anh cảm thấy thứ vốn thuộc về mình đã bị người ta vô duyên vô cớ cướp mất, nhưng anh không thể nổi nóng, nỗi hốt hoảng chặn đầy nơi lồng ngực. Ruột gan anh giống như được vớt ra từ hũ dấm, chua xót, đau buồn muốn chết. Ngoài ra, anh còn rất lo lắng. Cải Chíp Nhỏ đã rơi vào tay người khác rồi, ngay cả giọng nói của cô anh cũng không nghe thấy, không biết hiện giờ cô thế nào, đầu còn đau nữa không, người đàn ông kia là ai, muộn thế này rồi có nổi ý đồ xấu xa với cô không... Sao cô có thể như vậy? Sao bên cạnh cô lúc nào cũng có đàn ông thối tha vây quanh? Đuổi một người đi lại có một người khác tới? Ngô Văn nhẫn nhịn không cãi nhau với người đàn ông kia trong điện thoại. Anh biết cãi nhau không thể giải quyết vấn đề. Anh nhanh chóng cúp điện thoại, không chút do dự gọi đường dây nóng xin trợ giúp.

Kiều Phong cực kỳ nóng nảy, anh hiếm khi nóng nảy, nhưng hôm nay, quả thực là anh vô cùng nóng nảy.

Sự tình là thế này. Buổi tối ngày hôm nay tuyệt đẹp là vậy, anh và người vợ tương lai thân yêu của mình đang mặn nồng, thời điểm mấu chốt thì bị Cải Chíp Nhỏ cắt ngang. Được thôi, đó là bạn của Lam Sam, Kiều Phong không tiện nổi nóng, nhanh chóng chặt đứt rắc rối kia.

Sau đó, để an ủi anh, họ cùng nhau tắm uyên ương.

Tiếp đó, Kiều Phong ôm Lam Sam về phòng ngủ. Anh lại muốn yêu Lam Sam sâu đậm thêm một chút. Đúng thời điểm mấu chốt thì điện thoại lại đổ chuông, Lam Sam đã có kinh nghiệm, lần này cô đẩy Kiều Phong ra, sau đó với lấy điện thoại. Cô nhìn thấy màn hình hiển thị, có chút khó hiểu đưa cho Kiều Phong, "Anh trai anh".

Kiều Phong sầm mặt nhận điện thoại, giọng điệu vô cùng tệ, "Muộn như thế này rồi còn gọi điện thoại gì nữa, anh không có cuộc sống về đêm à?".

Ngô Văn cảm thấy mình bị coi thường rồi. Anh cũng muốn có cuộc sống về đêm lắm, hiểu không? Hơn nữa, rất nhanh thôi là anh có thể có rồi. Ngô Văn không có tâm tư tranh luận những chuyện này với em trai mình, giọng điệu đượm vẻ mệt mỏi, "Kiều Phong, em có thể đưa điện thoại cho Lam Sam không? Anh tìm cô ấy có chút chuyện".

Giọng điệu của Kiều Phong càng không tốt, "Giờ là mấy giờ rồi? Đêm hôm khuya khoắt anh tìm bà xã em có việc gì?".

"Khụ", Ngô Văn cũng cảm thấy thời gian này gọi điện thoại cho em dâu không thích hợp lắm, nhưng anh không thể chịu đựng được chuyện không mảy may biết gì về tình hình của Cải Chíp Nhỏ, nên anh rất thành khẩn, "Anh muốn xin cô ấy giúp đỡ, chuyện gấp lắm".

Kiều Phong đành phải đưa điện thoại cho Lam Sam, "Tìm em đấy".

Lam Sam phỏng đoán nguyên nhân Ngô Văn tìm cô chỉ có thể là Cải Chíp Nhỏ. Qủa nhiên, Ngô Văn nói, "Lam Sam, em có thể gọi một cuộc điện thoại cho Tiêu Thái Vy không? Xác định xem cô ấy có an toàn không?".

Giọng điệu của anh quá mềm mỏng, nhún nhường. Lam Sam trước giờ chưa từng nghe Ngô Văn nói chuyện thế này, cô lấy làm kinh ngạc, sửng sốt một lát mới trả lời, "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Cô ấy không an toàn sao? Anh làm gì cô ấy rồi?".

"Chuyện này một chốc lát không giải thích rõ ràng được, giờ em gọi điện thoại cho cô ấy đi, có thể cô ấy đang giận, em giúp anh an ủi cô ấy vài câu được không? Tiện thể, giúp anh nói xin lỗi cô ấy, còn cả..."

"Anh", Lam Sam bất đắc dĩ cắt ngang lời Ngô Văn, sau khi cô đính hôn với Kiều Phong, cô đã theo Kiều Phong gọi Ngô Văn là anh trai, cô nói, "Lời anh muốn em chuyển nhiều quá, em cả thấy bất kể có chuyện gì hai người vẫn nên gặp nhau nói chuyện thì tốt hơn. Giờ em gọi cho cô ấy xem tình hình thế nào đã".


Ngô Văn cảm thấy Lam Sam nói có lý, đành phải như vậy trước.

Sau khi tắt điện thoại của Ngô Văn, Lam Sam nhìn thấy Kiều Phong đang ngồi bên cạnh cô. Lúc này anh còn đang bùng nổ, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt vừa khao khát vừa u oán, còn có chút tủi thân.

Lam Sam thấy buồn cười. Cô sợ anh lại nhào tới, đành phải an ủi anh, "Anh đợi một lát, em gọi cuộc điện thoại đã".

Kiều Phong khẽ thở hắt ra, híp mắt tiếp tục nhìn cô.

"A lô, Lam Sam", giọng nói của Cải Chíp Nhỏ hiển nhiên rất yếu ớt.

Lam Sam lo lắng, "Rốt cuộc là cậu làm sao vậy?".

"Không sao đâu, chỉ là... chấn động não chút thôi."

"Hừ", Kiều Phong bực dọc.

"Sao cậu lại bị chấn động não?"

Lam Sam không nghe được câu trả lời của Cải Chíp Nhỏ, lại hỏi tới, "Tiêu Thái Vy, rốt cuộc cậu làm sao vậy? Tại sao lại chấn động não?".

"À, mình không sao", Cải Chíp Nhỏ khó khăn giải thích, "Mình đang ở viện, mọi thứ đều ổn cả, bác sĩ nói không nghiêm trọng".

"Cậu ở bệnh viện? Bệnh viện nào, giờ mình đến tìm cậu."

"Đừng đến đây. Ngày mai cậu hẵng tới nhé, ngày mai mình giải thích với cậu. Giờ muộn rồi, mình phải ngủ. Còn nữa, vừa rồi mình nói với bố mẹ là mình đang ở chỗ cậu, nếu mẹ mình có hỏi thì cậu giữ kín giúp mình nhé." 

"Được thôi. À đúng rồi, là Ngô Văn bảo mình gọi điện thoại cho cậu, anh ấy có vẻ lo lắng cho cậu lắm đấy."


"Lam Sam, mình không muốn nhắc đến người này nữa."

"... Được."

Ngày hôm sau, Lam Sam đến bệnh viện thăm nom Cải Chíp Nhỏ bị chấn động não trong truyền thuyết. Cải Chíp Nhỏ rất khỏe mạnh, nghỉ ngơi một tối, khí sắc đã hồi phục, không đáng sợ như hôm qua nữa. Lam Sam nhìn thấy Cải Chíp Nhỏ, cô đang gặm táo, thấy Lam Sam bước vào, cô cười nói, "Ây da, Lam Sam, đêm qua mình còn nằm mơ thấy cậu đấy".

"Vậy sao, cậu mơ gì thấy mình vậy?"

"Mình mơ thấy cậu trói Kiều đại thần trên giường, dùng roi da quất, Kiều đại thần luôn miệng xin tha."

Khóe miệng Lam Sam giật giật, mình không có khẩu vị nặng như vậy chứ?

Cải Chíp Nhỏ cảm thán, "Lam Sam, sao cậu có thể đối xử với Kiều đại thần như vậy chứ?".

"Mình đâu có", Lam Sam dở khóc dở cười, "Trái lại là cậu, cậu nói rõ cho mình biết rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì đi". 

Cải Chíp Nhỏ kể cho Lam Sam nghe chuyện xảy ra tối qua.

Nghe xong, Lam Sam xoa cằm tổng kết, "Tức là, cậu đánh nhau với người ta, kết quả là tự làm mình bị chấn động não?".

Cải Chíp Nhỏ ngại ngùng gật đầu, cô vẫn canh cánh trong lòng về độ cứng của vỏ não Ngô Văn.

Lam Sam cảm thấy Cải Chíp Nhỏ thật không có tiền đồ gì, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, định đưa tay vỗ vào đầu Cải Chíp Nhỏ, lại sợ vỗ hỏng vỏ não yếu đuối của Cải Chíp Nhỏ, nên đành thu tay về giữa chừng. Sau đó, Lam Sam hỏi, "Ngô Văn biết cậu bị chấn động não rồi, anh ấy muốn đến thăm cậu".

Cải Chíp Nhỏ kiêu ngạo quay đi, "Không gặp".


"Mình biết cậu tạm thời không muốn gặp anh ấy", Lam Sam gật đầu, ""Cho nên mình nói với anh ấy là cậu không thể chịu thêm bất cứ đả kích nào nữa".

"Lam Sam, mình đã quyết định cắt đứt quan hệ với anh ấy rồi", Cải Chíp Nhỏ nhìn Lam Sam bằng dáng vẻ nghiêm túc, ""Trước kia mình không có dũng khí, giờ mình đã nghĩ thông suốt rồi. Mình phải một lần nữa đi tìm kiếm tình yêu đích thực", cô dứt lời, hai mắt phát sáng, tay cuộn thành nắm đấm.

Lam Sam biết có thể  Cải Chíp Nhỏ đã đi vào ngõ cụt, lúc này đưa ra quyết định cực đoan. Đương nhiên, kỳ thực Lam Sam rất hy vọng sau này Cải Chíp Nhỏ không còn dây dưa gì với Ngô Văn nữa, như vậy có thể tránh phải chịu đựng những giày vò của mối tình đơn phương, nhưng nói đi phải nói lại... Lam Sam chống cằm trầm tư, nói, "Mình cảm thấy Ngô Văn để tâm đến cậu lắm đấy. Hôm qua, lúc gọi điện cho mình, anh ấy vô cùng sốt sắng, vô cùng áy náy, cậu thực sự không định nói chuyện với anh ấy tiếp à?".

Cải Chíp Nhỏ chần chừ một lát, sau đó kiên quyết lắc đầu, "Không được, mình khó khăn lắm mới quyết tâm được, gặp anh ấy chẳng may lại không kiên trì nổi thì phải làm sao?".

Cũng phải, Lam Sam không sốt sắng khuyên Cải Chíp Nhỏ nữa, dù sao thì hiện tại chuyện quan trọng nhất là để kẻ thần kinh này dưỡng thương cho tốt, không để lại di chứng gì.

Cải Chíp Nhỏ lại trò chuyện với Lam Sam một lát, nhờ Lam Sam giúp mình xin thôi việc, như vậy cô mới được giải thoát triệt để. Lam Sam là bạn tốt đáng tin cậy, sau khi đồng ý với Cải Chíp Nhỏ xong, đích thân ra tay viết một lá đơn xin thôi việc cho Cải Chíp Nhỏ, để Cải Chíp Nhỏ ký tên, sau đó đến thẳng công ty của Ngô Văn.

Ngô Văn ngồi ở văn phòng của mình một hồi, không làm gì ngoài hút thuốc. Hôm qua anh mất ngủ, hai mắt thâm quầng. Tối qua, Lam Sam gọi điện thoại cho anh, nói cho anh biết Cải Chíp Nhỏ bị chấn động não, không thể chịu đả kích thêm, anh đành phải tạm thời án binh bất động. Thế nhưng anh buồn sầu, chấn động não là chuyện khó chịu biết bao, vừa đau đớn vừa buồn nôn vừa choáng váng. Anh chưa từng bị chấn động não, nhưng anh có thể tưởng tượng được nỗi đau ấy. Vừa nghĩ tới cô phải chịu khổ, là anh thấy đau lòng. Hơn nữa, nguyên nhân chủ yếu khiến cô phải chịu khổ là anh, mỗi lần nghĩ tới đây, Ngô Văn lại hận đầu mình không phải là một cục bông, đồng thời lại hối hận đáng ra không nên chọc giận cô.

Hơn nữa, anh không thể đến gần cô, không có nghĩa là người khác cũng không thể đến gần cô. Tên nhãi thừa nước đục thả câu Đổng Lập Đông kia thì khỏi cần nói, còn có "người hữu duyên" bỗng dưng nửa đêm nửa hôm ở cùng cô nữa, hai người này là người anh biết, vậy còn những người mà anh không biết thì sao?

Trước kia, anh lúc nào cũng khinh thường cô, giờ mới phát hiện ra cô nàng này rất có giá. Anh không có cảm giác an toàn, ai biết được cô có đi theo người khác không chứ? Ngờ nghệch như thế, ngốc nghếch như thế, quả dễ lừa.

A... tại sao? Ngay từ đầu tại sao anh không trực tiếp tóm gọn cô? Tại sao anh cứ phải đùa cợt cô? Anh ngốc rồi hả? Hối hận chết mất, hối hận chết mất! Ngô Văn lắc đầu, ra sức nện xuống bàn, rủa xả mình ngu ngốc hết lần này đến lần khác.

Ngô Văn tức quá lại châm điếu thuốc nữa, đang nhả khói thì điện thoại đổ chuong. Con tim Ngô Văn bay lên, tràn đầy hy vọng nhìn màn hình hiển thị, không phải là cô, anh có chút thất vọng, "A lô, Lam Sam?". 

"A lô, anh, em đang ở công ty anh, tìm anh có chút chuyện, lễ tân không cho em lên, anh có thể nói với họ một tiếng không?"

Trước khi đến, Lam Sam quên mất việc phải hẹn trước, kết quả bị chặn trước quầy lễ tân. Ngô Văn bảo lễ tân để cô đi, cô mới được lên tầng. Đơn xin thôi việc của Cải Chíp Nhỏ kia không giao cho lãnh đạo phòng ban cô nàng trực thuộc mà được Lam Sam đặt lên bàn làm việc của Ngô Văn.

Ngô Văn đau buồn độc hai lượt đơn xin thôi việc kia, cuối cùng nói, "Đây không phải là đơn cô ấy viết".

Lam Sam cảm thấy kỳ lạ, "Cái này anh cũng có thể nhìn ra?".

Ngô Văn giờ mới phát hiện ra rằng, thì ra anh đã rất quen thuộc với thói quen của kẻ thần kinh kia, quen thuộc đến mức nhìn một cái là phân biệt được thật giả ngay. Cũng đúng, những văn bản mà cô thảo kia, anh đều nghiêm túc đọc, nhớ rõ trong lòng.


Thì ra, anh đã để tâm đến cô từ rất lâu rồi? Vào lúc bản thân anh còn không phát giác ra, anh đã động lòng với cô rồi sao?

Động lòng sớm như thế, mà kết qủa vẫn khiến người ta tức giận bỏ đi mất. Ngô Văn lại một lần nữa cảm thán mình là kẻ ngốc.

Lam Sam chỉ vào chỗ ký tên, "Đơn là em giúp cô ấy viết, đầu cô ấy bị thương không thích hợp hao tâm tổn sức, nhưng tên là tự cô ấy ký".

Ngô Văn đặt tờ đơn sang một bên, "Trước tiên không nói đến cái này. Hôm nay em gặp cô ấy rồi hả? Sức khỏe của cô ấy thế nào rồi?".

"Vẫn ổn. Những não bộ bị thương không phải là chuyện nhỏ, nên cô ấy vẫn phải nằm viện ít nhất một tuần."

"Đều tại anh không tốt", Ngô Văn cúi đầu tự trách.

"Đúng thế, đương nhiên là anh không tốt", Lam Sam bất bình thay cho Cải Chíp Nhỏ. Tất nhiên rồi, cô cũng không quan tâm đến chuyện giữ thể diện cho Ngô Văn, thẳng thắn nói, "Anh, anh cảm thấy Cải Chíp Nhỏ yêu thầm anh là một chuyện rất thú vị, nên anh lúc nào cũng trêu chọc cô ấy, cười nhạo cô ấy, nhưng hôm nay em muốn nói cho anh biết một chuyện khác".

"Ngô Văn giương mắt nhìn cô, "Chuyện gì?".

"Anh biết cô ấy thích anh bao lâu rồi không?"

"Bao lâu?"

"Mười hai năm."

Ngô Văn bị con số này kích động đến độ đầu óc căng thẳng, nhưng sau đó anh lại cảm thấy không thể tin nổi, "Không đúng, mười hai năm trước anh vốn không quen cô ấy". 

"Là thật đấy", dứt lời, Lam Sam nói những bí mật mà Cải Chíp Nhỏ chôn vùi dưới đáy lòng ra. Lúc bấy giờ, nghe Cải Chíp Nhỏ nói, Lam Sam cảm thấy tình yêu đơn phương này chẳng có chút cảm xúc nào, nhưng hiện tại nói ra, cô lại thấy xót xa thay cho Cải Chíp Nhỏ một cách khó hiểu. Mười hai năm, độ tuổi đẹp nhất của một con người, tâm tư đều đặt vào một người xa lạ. Đúng thật là ngốc nghếch.

Lam Sam cảm thán, "Chỉ có kẻ ngốc mới để một người xa lạ trong tim mười hai năm".

Ban đầu nghe thấy sự cuồng si mười hai năm của Cải Chíp Nhỏ đối với mình, tim Ngô Văn bỗng đập dữ dội, kích động giống như muốn nhảy xổ ra khỏi lòng ngực. Nhưng vừa nghĩ tới sự trêu chọc của mình đối với cô, sự xem thường và mỉa mai đối với tình cảm mà cô cố gắng thể hiện một cách lơ đễnh, anh lại như bị giội một gáo nước lạnh. Cô thích anh đậm sâu bao nhiêu, thì anh làm tổn thương cô sâu đậm bấy nhiêu.

Trái tim của Ngô Văn như bị một bàn tay to lớn dùng dao rạch, đau muốn chết, vừa đau vừa bí bách. Anh hít một hơi, giọng nói nghẹn ngào, "Anh... anh thật quá ngu ngốc, không bằng cả cầm thú".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận