phòng khách bây giờ chỉ có ba người họ, jimin từ lúc nãy đến giờ vẫn còn sụt sịt, yoongi chỉ thêm đau lòng
anh biết cậu rất lo sợ, và điều đó anh có thể hiểu hoặc nói đơn giản hơn là chính anh bây giờ cũng vậy
vì hạnh phúc mà nhất thời quên đi việc cần phải thuyết phục ba mẹ của jimin, mặc dù họ thường xuyên đi công tác xa nhưng cũng không phải sẽ không trở về
dù sao đi nữa thì họ vẫn là ba mẹ của cậu, ít nhất cũng phải nói thật rõ ràng, phải có được sự chấp nhận của họ rồi sau đó mới có thể cùng cậu hạnh phúc tiếp tục
jungkook chơi cùng cậu bao nhiêu lâu nay chưa bao giờ thấy cậu hiện rõ sự lo sợ như lúc này, chính bản thân cũng dần nhận ra tình yêu của anh trai và bạn thân là một lòng với nhau, nếu bây giờ vì gia đình mà từ bỏ, e rằng không chỉ jimin mà cả yoongi sẽ mãi cô đơn đến cuối đời
dưới này căng thẳng và trằm lặng bao nhiêu, thì bên trên phòng có hai vợ chồng lớn tuổi lại trái ngược
"bà làm bọn nhỏ sợ rồi"
"ông đừng lo, nuôi nấng nó suốt 20 năm trời mà cũng thật ngốc đi! camera cũng đã báo trước với nó vậy mà mê trai quên mất"
"bà thật là... chúng ta làm vậy có đúng không?"
"tôi mong cậu trai kia yêu thương con trai chúng ta thật lòng, cả đời này chỉ cần như vậy là đủ"
ông mỉm cười, nhẹ nhàng đến ôm bà vào lòng, biết cả hai rất có lỗi với con trai bởi vì khi cậu vẫn còn là một đứa trẻ, ông bà đã phải rời khỏi nhà thường xuyên để đi công tác xa, jimin khi ấy được ông bà gửi cho nhà cô chú, thằng bé không có nhiều bạn nên rất ít nói, sau này may mắn có thể làm bạn với jungkook, cả hai rất vui, khi lớn lên một chút jimin nói không muốn đến nhà ai ở nhờ khi ông bà công tác nữa chỉ muốn một mình ở nhà của mình, nên ông bà đã để cậu được theo ý muốn
qua hình ảnh mà camera trong nhà thu được, trước đây con trai hằng ngày đi đi về về lủi thủi một thân một mình, ông bà rất đau lòng, sau này đột nhiên suốt hiện một cậu trai không phải là jungkook
ông bà cũng không quan tâm người đó có mối quan hệ gì với con trai, chỉ cần có thể đem lại hạnh phúc, lấy đi sự cô đơn và bù đắp cho nó những ngày trước đây mà ông bà không thể làm
hai người lớn cùng nhau bước xuống lầu, liền thấy hình ảnh con trai đang ngồi trong lòng người kia khóc thút thít, còn jungkook lại ngồi suy tư ở phía bên kia
nghe tiếng lục đục bước chân ở cầu thang, cả ba lập tức đứng dậy cuối đầu chào hỏi
ông bà park chỉ gật đầu một cái, sau đó mang vẻ điềm tĩnh ngồi xuống ghế gần đó
"giờ thì con có thể nói người kia có mối quan hệ gì với con chưa?"
bà nói, kèm vẻ mặt có phần khó chịu
jimin chợt quay sang nhìn anh, ánh mắt lo sợ nhưng sự lo sợ đó được yoongi lấy đi khi anh lên tiếng
"xin lỗi hai bác vì điều này có lẽ sẽ khiến hai bác không vui nhưng con là bạn trai em ấy và bọn con thật lòng yêu nhau!"
lời nói đi kèm hành động, anh cuối người hai tay vì hồi hộp mà báu chặt vào gáu quần
"bác, mong bác hiểu, đây là anh trai của cháu, anh ấy thật lòng yêu jiminie lắm ạ"
jungkook muốn giúp anh trai cùng bạn thân có thể đến với nhau, nên cũng thêm vào một câu mong có thể được lòng của hai vị phụ huynh
"mẹ..."
"được rồi, bác chỉ muốn hỏi thật ra mối quan hệ của hai đứa là gì ngoài ra không có ý gì hết, bác và chồng không thể đem lại hạnh phúc gia đình đầy đủ cho jimin, bác mong cậu có thể làm được điều đó và cũng mong cậu thật lòng yêu thương con trai bác"
ông park phía sau nở nụ cười nhân hậu cùng bà tiến đến ôm lấy cả ba người
"Ông bà già này không bên cạnh jimin mỗi ngày để làm nó cảm nhận được hạnh phúc, làm sao có thể dám ngăn cản tình yêu của nó đây"
tiếng cảm mơn và lời xin lỗi vang lên, hình ảnh một nhà năm người đầy hạnh phúc
jimin nhỏ bé lại khóc nhưng không phải vì cậu lo sợ mà là vì cậu hạnh phúc, trước đây chưa từng thặt lòng có mối quan hệ yêu đương với một ai nên cũng chưa từng nói với ba mẹ, bây giờ đồng thời hiểu được tình cảm và sự áy náy của ba mẹ, làm cậu chỉ muốn ôm lấy họ khóc một trận đã đời sau đó để họ đánh yêu nói cậu mít ướt cũng được.
bữa ăn khi nảy được tiếp tục chuẩn bị nhưng bây giờ lại có thêm bà park phụ bếp, phía ngoài vườn yoongi đang cùng ông park đi dạo một vòng
"tôi nghĩ rằng cậu biết jimin rất thích hoa phải không? đó là lý do vườn hoa này nằm ở đây"
"vâng, em ấy thường xuyên chăm sóc chúng"
"thằng bé từ nhỏ đã có tính cách không giống những đứa con trai cùng tuổi, nó ngoan và hiền lành nhưng vì sự bận rộn mà chúng tôi lại biến nó trở thành một đứa trẻ ít nói và trông nhút nhát"
yoongi nhìn ông, ông mang vẻ mặt của sự nhân hậu, trông rất hiền lành và có lẽ anh đã hiểu ra đức tính mà jimin hưởng được từ ông là gì
"cháu trước đây là kẻ nghiện thuốc, bởi vì công việc cùng nhiều thứ khác làm cháu cảm thấy rất áp lực, em trai luôn cằn nhằn về việc bỏ chúng nhưng cháu không thể, nhưng đến khi em ấy đến thì khói thuốc với cháu không còn là thử để trút bỏ cơn áp lực nữa."
"tôi mong cậu sẽ cùng con trai tôi hạnh phúc và hãy bù đắp những gì nó thiếu thay phần của tôi"
khi nói ra chuyện quá khứ từng là một kẻ nghiện thuốc với người đàn ông trước mặt, anh không hề cảm thấy lo lắng về việc ông sẽ cảm thấy kinh tởm hay đại loại thế, mà lại cảm giác bản thân có thể nhận được lời khuyên chân thành hay đơn giản là mấy lời uổng hộ tình yêu mà anh dành cho con trai ông
"cơm chuẩn bị xong rồi, bác và anh vào ăn thôi ạ"
tiếng jungkook từ cửa sổ phòng bếp vang lớn, nó thể hiện sự vui vẻ của thằng nhóc bây giờ, ông park cùng yoongi bật cười cùng nhau vào bên trong
bữa ăn không có gì cầu kỳ, vốn không biết ba mẹ sẽ trở về nên lúc nãy jimin không mua nguyên liệu thịnh soạn, bởi vì bình thường chỉ cùng yoongi ăn những món ăn đơn giản đầy đủ chất
"ăn như vậy rất tốt, jimin nhà ta nấu ăn cũng thật ngon nha"
"con trai giỏi lắm"
nghe lời khen từ ba mẹ làm cậu cảm thấy vui vẻ vô cùng, một bàn ăn năm người tràn đầy hạnh phúc
jimin trước đây ăn cùng ba mẹ sau nhiều ngày không gặp cũng không cảm thấy vui vẻ như lúc này, bởi vì lúc trước bữa cơm luôn im lặng và họ lại rời đi ngay sau cuốc điện thoại nào đó
hiện tại còn có cả người mà cậu yêu, người bạn đáng quý và ba mẹ, jimin nghĩ cậu thật sự là người hạnh phúc nhất trên đời.
-----
còn khoản 2 chap là end rùi ạ ;-; có bạn nào thích vkook không, nếu có mình sẽ ghi một fic riêng kekeke. (˵ ͡° ͜ʖ ͡°˵)