ba mẹ của cậu đã sớm rời đi vì công việc bận rộn, nhưng biểu hiện của yoongi vài ngày sau đó thật làm cậu phải lo lắng
anh thường rời đi từ sớm và trở về muộn, chính xác đã hơn 1 tuần kể từ khi biểu hiện đó xuất hiện
mặc dù cảm thấy hơi tuổi thân và nghi ngờ nhưng jimin vẫn là không khỏi lo lắng
jimin luôn đặt hết sự tin tưởng vào anh, và an ủi bản thân chỉ vì anh bận
hôm nay là sinh nhật của cậu, cậu chỉ mong anh cơ thể sắp xếp thời gian ở bên cậu một chút
biết bản thân có suy nghĩ đó có thể làm ảnh hưởng đến công việc của anh, vốn là nhạc sĩ anh nên ở studio cả ngày để dành thời gian cho sáng tác
nhưng nếu thật sự như vậy, park jimin sẽ tủi thân đến khóc mất
biết trước hôm nay yoongi sẽ lại trở về trễ, nên đầu giờ chiều cậu đã hẹn sẽ cùng jungkook đi mua sắm một số thứ, sẵn tiện cũng ôn lại chuyện trước kia
đồ đã cần chuẩn bị cho sinh nhật của cậu cũng đã đủ, vốn muốn cùng yoongi ăn sinh nhật trước, sau đó sẽ mời taehyung và jungkook đến sau, đừng trách jimin chỉ là cậu muốn không gian riêng tư mà thôi
jimin hẹn jungkook ở một quán cafe đơn giản nhưng mùi hương ở đây lại rất dễ chịu
quán không đông khách nên rất im lặng, chỉ một lát sau đã thấy jungkook một cây đen bước đến
"cậu làm gì lại ăn mặc như vậy?" jimin nhăn nhó, đánh nhẹ vào vai jungkook nói
jungkook đặt mông ngồi xuống ghế liền trả lời
"aigo, cậu có phải cũng bạo lực anh trai tớ thế này không, đau quá đó!"
"được rồi tớ xin lỗi" jimin cười híp cả mắt, có lẽ cậu rất vui khi được gặp lại jungkook
"thật ra mình vừa cùng taehyung trở về từ phòng gym, nên ăn mặc có chút kì lạ"
jimin không trả lời, chỉ gật gù đồng cảm vài cái
"yoongi hyung có còn hút thuốc không?" không hiểu lý do tại sao, sắc mặt của jungkook đột nhiên lại trầm xuống
"anh ấy từ khi tỏ tình với tớ cũng không còn hút thuốc nữa, nhưng dạo này biểu hiện của anh ấy rất lạ, thường đi sớm về khuya nên tớ cũng không biết dạo này anh ấy có bắt đầu hút thuốc lại như trước không..."
"được rồi jimin, đừng suy nghĩ nhiều anh ấy chỉ hơi bận rộn với công việc của mình thôi"
"tớ biết mà jungkook, tớ tin anh ấy"
"cậu đã nghe bài hát của anh ấy chưa, mấy nữ ca sĩ đó biểu đạt bài hát rất hay và hình như anh ấy viết về cậu thì phải, sến chết đi được"
jungkook tươi cười khoe răng thỏ, nhóc này đang cố an ủi cậu đây mà...
nhưng khi nghĩ đến những bài hát do chính tay người yêu tài giỏi viết về mình, jimin liền không ngăn được hạnh phúc mỉm cười một cái
trời cũng đã tối, jimin cũng tới lúc phải chào tạm biệt jungkook và cả hai phải trở về nhà
chân bước vào cửa, tay bật lấy cái công tắt đèn, ánh sáng bầng lên, cả căn phòng mang không khí lạnh lẽo lạ thường
bởi vì đã không còn hình bóng một yoongi lười biếng nằm ở ghế sofa đọc sách
khi trở về cũng khiến jimin thấy trống trãi phần nào
mặc kệ những chuyện khiến cậu suy nghĩ, lên phòng tắm rữa xong liền vào bếp nấu ăn
những món trong ngày hôm nay cũng chỉ là những món đơn giản hằng ngày
canh rong biển và thịt bò xào cùng với một chiếc bánh gato nhỏ
chúng không mất quá nhiều thời gian của jimin, nhưng trang trí bàn tiệc lại khiến thời gian trôi nhanh hơn
thoáng cái đồng hồ cũng đã điểm 10 giờ tối
yoongi cũng sắp trở về, biết ăn vào giờ này có thể không tốt nhưng cậu thật sự chỉ muốn cùng anh vào ngày này ăn một chút gì đó
với tay lấy chiếc điện thoại gần đó, jimin gọi cho yoongi, sau tiếng tút dài cuối cùng anh cũng bắt máy
"anh có thể về sớm hơn một chút được không?"
"anh xin lỗi jimin, nhưng anh sẽ cố gắng về sớm"
biết rằng anh sẽ về trễ, nhưng jimin vẫn mỉm cười ngoan ngoãn đầu ý chờ đợi
...
đồng hồ không biết tại sao lại trôi nhanh như vậy, vì đợi mãi chẳng thấy nên jimin cũng đã thiếp đi một lúc
đến lúc ngơ ngác tỉnh dậy đồng hồ đã điểm gần đến một ngày mới
yoongi vẫn chưa trở về
jimin đột nhiên tủi thân rơi nước mắt, nhưng rồi lại nghĩ bản thân thật ích kỷ, sau đó lại ngậm ngùi chịu ấm ức một mình, muốn khóc cũng không thể
sau đó bên ngoài chợt nghe tiếng mở cửa vội vàng, thì ra là anh về rồi
jimin bao nhiêu ấm ức trong lòng liền buông xuôi nhảy vào lòng yoongi khóc thật lớn
"yoongi..." mắt thì khóc nhưng miệng vẫn không ngừng gọi tên của anh, làm yoongi rất đau lòng
"anh xin lỗi! thật ra... cả tuần nay vì muốn tự tay làm nhẫn cầu hôn cho em... nên anh mới đi sớm về khuya như vậy... thật ra làm chúng rất khó, anh đã cố gắng lắm đấy! anh xin lỗi vì đã khiến em suy nghĩ nhưng vì muốn để em bất ngờ anh không thể nói được!"
nghe người yêu dài dòng có chút buồn cười, yoongi rất ấm áp nhưng anh lại chẳng bao giờ nói mấy lời dài dòng như vậy, nhận ra vẻ ngại ngùng khi nói khiến jimin đang ấm ức khóc trong lòng anh cũng phải bật cười khúc khích
"đeo nó cho em đi"
yoongi ngại ngùng lấy ra chiếc nhẫn được làm tỉ mỉ, nó chỉ đơn giản là chiếc nhẫn trơn với chi tiết được khắt tên anh một cách sang trọng
đeo nó vào tay jimin, sau đó cả hai cùng trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào
cuộc đời của yoongi đã khổ cực quá đủ, giờ đây bên cạnh anh có một người yêu anh vô cùng, sự nghiệp cũng vì người đó cùng anh cố gắng mà có, điều đó cũng làm anh hạnh phúc vô cùng
cuộc đời park jimin đã cô đơn quá đủ, bây giờ chỉ cần bên cạnh có một min yoongi tuy bên ngoài lạnh lùng nhưng lại ấm áp, yêu thương cậu hơn cả bản thân mình, vì cậu mà từ bỏ thói quen xấu, chỉ cần anh luôn một lòng yêu cậu, cậu cũng sẽ mãi bên anh.
-----
end