Không phải chỉ là gấp chăn thôi sao? Gấp thì gấp.
Có gì đáng sợ chứ.
Mộ Tư Đồng cầm đùi gà trong khay nhìn lần thứ hai, đôi mắt đen láy nhìn Phó Chính đang lặng lẽ ăn uống ở phía đối diện.
Là một bộ dạng tập trung ăn uống và sức ăn cũng đáng kinh ngạc.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, liệu cô có trở thành lực sĩ hay không..
Mộ Tư Đồng nhăn mặt, nghĩ muốn thừa dịp Phó Chính không để ý, đem đùi gà đặt trở về khay của anh.
Chiếc đùi gà được kẹp giữa hai chiếc đũa vừa được đưa tới khay đối diện liền bị Phó Chính bắt tại trận.
Phó Chính ngước mắt lên, nhếch miệng cười: "Sao thế? Thức ăn trong khay còn không đủ sao?"
Mộ Tư Đồng nghẹn lời, cô không thể duỗi tay ra, cũng không thể co lại được, chỉ đơn giản là buông lỏng đôi đũa, đùi gà lại trở về nơi cũ, rơi xuống khay của Phó Chính.
Lâm Nghị đang ngồi gặm đùi gà ở bên cạnh, nhìn thấy hành động mờ ám của hai người bọn họ, dùng sức cắn mạnh một cái vào chiếc xương gà, răng lập tức ê buốt.
Anh ta giơ tay ngăn cản Phó Chính, người đang định trả lại chân gà, với vẻ mặt khó tin.
"Lão đại, anh đợi một chút, hồn phách của anh đang bay đi đâu rồi? Không phải anh mắc bệnh sạch sẽ sao? Bình thường tôi chỉ lấy của anh một chút rau cũng sẽ bị phạt.."
Một câu nói ra làm cho tất cả mọi người ở đó đều hướng mắt nhìn về phía Mộ Tư Đồng.
Phó Chính nghiêng đầu, nhìu mày, lời nói lạnh như băng: "Lâm Nghị, lúc ăn cơm mà cậu còn không ngậm miệng sao?"
Mộ Tư Đồng hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.
Phó Chính thích sạch sẽ sao? Tại sao cô không nhớ?
Cô vốn là người tham ăn, nhưng khi ăn không hết, luôn là Phó Chính giúp cô giải quyết phần còn lại.
Quả nhiên, mười năm không gặp, con người thực sự sẽ thay đổi..
Phó Chính nhìn Mộ Tư Đồng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, liền đem đùi gà gắp trở lại khay của cô.
Cất giọng nói đầy mệnh lệnh: "Ăn xong trở về gập chăn."
Nói xong, anh đứng dậy bưng khay dọn đi.
Mộ Tư Đồng đẩy nhanh tốc độ, muốn nhét cả cái đùi gà vào miệng.
Lâm Nghị nhìn cô căn ngấu nghiến không khỏi thở dài: "Này Mộ Tư, không ai cướp thức ăn của cậu đâu. Không phải chỉ lão đại muốn đưa nó cho cậu, nếu cậu muốn ăn tôi sẽ cho cậu."
Cô ăn xong miếng cuối cùng, nhìn thấy Lâm Nghị thực sự định gắp cho cô nên cô lập tức cầm cái khay trống không bỏ chạy.
"Này, tiểu Mộ Tư đi rồi sao? Không phải cậu nói sẽ đợi tôi sao?"
Mộ Tư Đồng ở trong phòng của Phó Chính gấp chăn, mãi tới giờ ăn cơm tối mới được anh thả ra.
Cô xoa xoa thắt lưng sắp gãy của mình, khom khom người đi lên trên lầu.
Khi đi ngang qua ký túc xá, cô bị Lâm Nghị chặn lại.
Giờ này, cửa ký túc xá được mở ra, mọi người đều có mặt trong phòng, ở giữa bàn đặt một hộp bài.
Lâm Nghị giơ ngón tay ngoắc cô tới, nói: "Tiểu Mộ Tư, đừng đi. Cùng chơi bài đi, chúng tôi đang thiếu một chân."
Mộ Tư Đồng không tình nguyện bước vào phòng: "Tôi không.."
"Không được từ chối. Tiểu Cường đi tắm rửa rồi, cậu thế chỗ." Lâm Nghị đứng lên vác người lên vai sau đó đặt xuống đất.
Mấy người đã đi ra ngoài, không khí lại trở lên sôi động.
"Hình phạt cho người thua sẽ tăng lên."
Mộ Tư Đồng thấy vẻ mặt hưng phấn của Triệu Thần ở đuối diện thì gần như muốn chạy trốn.
Đánh bài thì đánh bài, sao lại còn muốn phạt.
"Chơi hết mình đi."
Sắc mặt Mộ Tư Đồng càng ngày càng đen, khóe miệng không ngừng co giật.
Lâm Nghị vừa cười vừa liếc nhìn Mộ Tư Đồng sau đó đụng vào vai cô.
"Nhổ tóc đi. Nhìn mái tóc mềm mại của tiểu Mộ Tư, tôi đã muốn nhổ từ lâu rồi."
Mộ Tư Đồng:!
Ba người còn lại đều tập trung nhìn vào đầu Mộ Tư Đồng khiến da đầu cô có cảm giác râm ran.
Cô biết rằng những người này không hề có ý xấu.
Khi Phó Chính đi hút thuốc trở về, Mộ Tư Đồng đã không còn ở trong phòng.
Anh ngồi trên chiếc ghế sô pha gần đó, uể oải dựa cả thân hình cao lớn vào ghế.
Vừa nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào chiếc chăn cách đó không xa.
Chăn đã được gập ngay ngắn hơn so với lúc sáng.
Khóe miệng người đàn ông bất giác cong lên.
Khi đứng dậy, anh thấy một chùm chìa khóa rơi trên mặt đất.
Anh cúi xuống và nhặt nó lên, cầm nó trên tay, nhìn một lát rồi đi về phía cửa.
Một căn phòng nào đó trên tầng bốn ký túc xá đang ở trong giai đoạn gay cấn.
Mộ Tư Đồng cầm vài lá bài trên tay, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Triệu Thần ở phía đối diện nhìn cô do dự không dám đánh, không khỏi bật cười.
"Tiểu Mộ Tư, mau ra bài đi. Chơi bài với cậu một ván bằng chơi với người khác ba ván."
Mộ Tư Đồng nhướng mày: "Tôi lần đầu chơi bài, anh vội cái gì chứ?"
Nói xong, cô chột dạ nhìn mấy lá bài trong tay, quả thực vô cùng thất vọng.
Dù chưa có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ bị người khác ép chết.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, chắc chắn cô sẽ thua.
Ngay tại thời điểm cô định rút đôi K đánh ra, một cánh tay lướt qua đỉnh đầu cô, ngón trỏ ấn xuống ngón tay cô.
Sau đó rút hai cây bên cạnh ném ra.
Triệu Thần nhìn bài, vẻ mặt chán nản.
"Lão đại, phạm qui!"
Phó Chính cúi người, tư thế này rất giống như đang ôm Mộ Tư Đồng trong ngực.
Anh nhướn mi, lạnh lùng nhìn Triệu Thần: "Sao nào? Có ý kiến sao?"
Triệu Thần vội vàng ngậm miệng, ánh mắt nhìn Lâm Nghị cầu cứu.
Người phía sau chỉ nhìn lên trần nhà và không nói gì.
Mộ Tư Đồng ngửi thấy thoang thoảng mùi thuốc lá, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Triệu Thần nhìn Phó Chính tiếp tục chơi bài giúp cho Mộ Tư Đồng, nhấc chân đạp một cái lên chân Lâm Nghị đang giả chết ở bên cạnh. Nghiến răng nghiến lợi nói:
"Cậu không phải muốn nhổ tóc của Mộ Tư sao? Lão đại tới rồi, còn nhổ nữa hay không?"
Lâm Nghị đạp cậu ta một cái. Sau đó cảm giác một ánh mắt chết chóc đang nhìn về phía mình.
Khi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt u ám của Phó Chính.
Phó Chính cười khỉnh: "Nhổ tóc?"
Lâm Nghị ho khan, trên mặt nở một nụ cười van xin: "Lão đại, chỉ là giải trí thôi. Chỉ trừng phạt người thua cuộc một chút thôi."
Phó Chính không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ đơn giản cầm hết những lá bài còn lại trong tay Mộ Tư Đồng, sắp xếp lại mấy lần.
Một lúc sai, anh ta đánh cho ba người còn lại tan tành, sau đó giơ tay vỗ nhẹ đầu Mộ Tư Đồng.
"Đứng lên, đi thôi."
Mộ Tư Đồng vẫn bị sốc chưa kịp hổi phục.
Hôm nay hình như Phó Chính không được bình thường. Chuyện gì đã làm anh thay đổi như vậy?
Phó Chính đi tới cửa thì dừng lại, nghiêng đầu sang một bên, lạnh nhạt nói với những người vẫn còn đang sững sờ: "Ai thua, mười vòng."
"..."
"..."
Tiểu Cường vừa mới tắm xong, đang bưng chậu trở lại, cười khổ nhìn về phía ba người đang đi về phía cầu thang.
Hắn đuổi theo, tóm lấy Triệu Thần: "Này, không đợi tôi chơi bài sao? Các anh làm gì vậy?"
Triệu Thần cười chua xót: "Chạy bộ."
Tiểu Cường nhìn anh ta như một tên ngốc: "Vì sao?"
"Chơi bài thua."
"?"
Tiểu Cường trong đầu đầy dấu hỏi, ánh mắt nhìn đi nhìn lại ba người một lượt.
"Chơi với ai mà phạt nặng như vậy?"
Ba người đồng thời cười khổ với anh. Họ đồng thanh nói: "Đội trưởng Phó".
Lúc này, Tiểu Cường buông cánh tay đang giữ Triệu Thần ra, vẫy tay đưa tiễn ba người nọ: "Chạy thong thả!"