“ Mày làm sao có thể....!thích cậu ta được.....!”
“ Thời Niên Yến, mày, điên rồi.....!” Anh ngập ngừng mà nói, tự mình nghiền ngẫm lại từng câu từng chữ, khẽ lau mặt, lý trí của Thời Niên Yến tìm trở về thật mau, gương mặt xúc động lúc này biến mất.
Anh ngửa lưng dựa vào ghế, cảm nhận từng hồi cơ cốt căng chặt, cổ và cả vai anh đang đau nhức không thôi.
Bản thân cần nghỉ ngơi.....
Thời Niên Yến một chốc kích động một chốc trầm lặng tĩnh mịch, không biết đâu là cảm xúc thật mà lần, anh che giấu tốt chính mình ngay cả khi ở nhà theo thói quen.
Khóe môi cứng đờ cười một chút, lúc này đã không còn tâm trạng muốn ăn cái gì nữa, anh loạng choạng đứng lên, tiếng ghế bị xê dịch.
Thời Niên Yến đi đến mở cửa tủ lạnh, lấy nước uống, ánh mắt dừng ở dưới sàn nhà, anh đặt chai nước ở bên ngoài, không nói gì đi lấy đụng cụ để lau nhà.
Cẩn Ngọc Trì lúc này còn ngồi ở trên bàn, đang trong trạng thái thật sự rất mơ hồ, đầu não đều là lời nói thầm của Thời Niên Yến.
Rất ít, nếu như không là người trong cuộc, cậu đã rất dễ dàng bỏ qua một chi tiết.
‘ Làm sao có thể thích cậu ta ’, chuẩn chỉnh một câu, còn có ngữ khí.
Người trong hào môn có một lớp học rất nghiêm khắc đó là đọc được cách nghe ngữ khí và tinh tế về ngữ hình cơ thể.
Cho nên vừa rồi, Cẩn Ngọc Trì nhận ra rằng anh đang giễu cợt về cái gì, làm sao có thể....!làm sao có thể....
Một câu phủ nhận, phủ nhận từ trước đến nay anh ấy đều chưa từng thật lòng thích cậu?
Vậy, những lời ngon ngọt, những điều nhỏ nhặt cũng thể hiện quan tâm và cả sự yêu chiều lắng nghe?
Đó đều là giả? Đều là anh, ngụy trang sao?
Lồng ngực Cẩn Ngọc Trì nhẹ nhàng bị trêu đùa một hồi, cậu nếm trải tư vị khi trái tim đang từng chút đau âm ỉ khi nghĩ đến việc những điều từ trước đến nay là giả dối.
Khó chịu.
Cẩn Ngọc Trì không chấp nhận một nửa sự thật đang lấp ló không thể nắm bắt được, dẫn đến nghi ngờ, khiến tình yêu của cậu và anh dần rạng nức.
Cẩn Ngọc Trì tưởng tượng cái cảm giác mình đang muốn kéo ra sự thật, phơi phơi nó ngoài nắng, nhưng nó cứ thập thò thập thụt, tóm rồi trốn! Ah!! Cậu tức giận đến muốn chửi thề khi chẳng túm được đầu mối sự thật, đôi mắt sáng quắc lên nhìn về phía Thời Niên Yến, cố chấp vèo một phát đến trước mặt anh, cậu lần này thật sự đã giận!
“ Thời Niên Yến, nói cho em sự thật! Lời vừa rồi của anh là gì hả!! ”
“ Đừng có úp úp mở mở! Giải đáp cho em nghe! ”
“ Không thích em? Có nghĩa là như vậy có đúng hay không? Thời Niên Yến! ”
“ Anh là đồ đại đầu gỗ! Quá đáng ghét! ” Cẩn Ngọc Trì càng nói càng thêm ủy khuất, cậu túm túm lấy sợi tóc anh “ Rõ ràng là anh hại em thích anh! Vậy mà anh lại không thích em? Vậy sống chung là thế nào?? Chúng ta còn dự tính kết hôn! Kết hôn đấy có phải chuyện đùa đâu?? ”
“ Muốn chứng thực cậu hôn nhân là mồ chôn của của tình yêu à!? ”
“ Thời Niên Yến! Ô! Anh trả lời cho em! Anh vì cái gì nói không nên thích em!! Anh có thích hay không!! ”
“ Thời - Niên - Yến!! ”
Tiếng của Cẩn Ngọc Trì thật chói tai làm sao, càng nói càng biểu lộ sự kích động điên cuồng.
Thời Niên Yến nghe đến muốn nổ đom đóm mắt, sau lưng mồ hôi chảy ròng ròng, còn suýt chút nữa là đã giơ tay lên chặn trên tai để ngăn cản tiếng hét chất vấn kia, anh thật sự, thật sự sắp chịu không nổi nữa rồi!
‘ Hệ thống, cứu anh....!’ Thời Niên Yến nhược nhược cùng hệ thống câu thông, anh vừa phân tâm cho ba việc, dọn dẹp, quản thúc biểu tình, làm bộ không thấy Cẩn Ngọc Trì.
Và cả việc trang đáng thương cho hệ thống của mình xem, nói ra rất đơn giản, nhưng thử thực hiện trong thời gian thật dài và việc cơ thể lúc này đang kiệt quệ, mệt nhọc của lâu ngày không ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ thế này lại chịu đựng thêm tiếng ồn bên tai thử đi.
Càng thêm nói không thành lời cực nhọc, Thời Niên Yến chắc chắn sau việc này anh muốn trở nên tâm thần phân liệt!
Engfa nhìn anh cặm cụi lau chùi sàn nhà bẩn, rất nhỏ chịu đựng cơn đói cùng việc tinh thần bị tra tấn.
Hệ thống sau đó lại nhìn chiếc vong hồn đang làm loạn, khá là im lặng vài giây để tìm từ an ủi phù hợp.
Kỳ thật thì nó cũng không tính toán an ủi cho lắm, lại đếm đi đếm lại số lần kí chủ suýt nhịn không nổi vai chính nhiễu loạn diễn xuất, nó khô khan nói hai từ﹝.....cực khổ﹞
‘ Chúng ta tắt đi chức năng nhìn thấy vong có được hay không? Một lát thôi, dù sao cốt truyện bảo toàn bộ những phân khúc của anh là không nhìn thấy Cẩn Ngọc Trì cơ mà, anh không bị mất ngủ bức điên cũng bị cái vong này làm điên mất!! ’ Thời Niên Yến đạt được hệ thống thông cảm, vội đem một tràng dài lời nói nói hết ra những gì mình muốn, hất đi tàn tích trên sàn vào bọc rác, anh vứt vào sọt, lau lau sạch sẽ để sàn nhà trở về nguyên bản ban đầu, chạy mau để dụng cụ vào chốn cũ.
Tiếp đó anh tắt đèn dưới phòng khách này đi, chìm vào tronh bóng tối, che mắt vong.
Thời Niên Yến dáng vẻ rất muốn chạy nhanh đến khu kịch bản tiếp theo, nhưng hệ thống không cho phép.
Kịch bản viết rõ là như thế nào và phải làm ra làm sao, Thời Niên Yến một bên xem xét kịch bản, một bên thần kinh như muốn nứt toác ra với cái máy nói Cẩn Ngọc Trì.
Nói như nói, vô nghĩa, không yêu đấy! Làm sao? Nói như nói, hỏi như không! Buông tha tôi đi!!
Cẩn Ngọc Trì so anh còn muốn ấm ức, cậu rũ rượi đầu, gục ở bên vai anh “ Em có chỗ nào không tốt đâu....!giàu nè, còn đẹp nữa nè, nấu ăn ngon, sao lại không yêu, anh thử hái một đóa hoa xem, đếm đếm cánh hoa xem, nó đều nói anh yêu em, em cũng thế, anh yêu em, nhất định là anh yêu em! ”
Thời Niên Yến “ .....!”
Thật mệt, hệ thống, cứu mạng.....
Engfa vui sướng khi người gặp họa xem xong vở kịch vong bám người, cũng coi như rũ lòng thương xót anh, nó chức năng phụ trợ tri giác và đảm bảo kí chủ tâm lý bình ổn ở phân đoạn quan trọng, bởi thế tạm thời đóng giác quan thính giác của anh, trợ giúp thế giới trong anh an tĩnh hẳn đi.
‘ Cảm ơn ’
﹝Khỏi cần﹞Engfa thẳng thừng đáp.
﹝Bây giờ thì tạm biệt, em đi ngủ tiếp đây, diễn cho tốt phân khúc này, pái pai﹞Hệ thống thông tri xong liền nhảy lóc cóc nhảy đi nghỉ ngơi, nói thật giờ giấc nó quán xuyến rất khá, giờ nào ăn nên ăn, ngủ nên ngủ, nếu không phải vì yêu cầu của kí chủ là cần thiết thì nó cũng chẳng định tỉnh dậy vào 4 giờ sáng đâu.
Trông hệ thống nhàn rỗi còn có thì giờ nghỉ ngơi, đúng hạn tan tầm, Thời Niên Yến đau thương nhìn lại chính mình bị ép buộc làm chuyện xấu giờ đang một mình lĩnh hội đau đớn.
Khóc không ra nước mắt, chỉ có thể cùng tâm tình mình mà nặng nề thở dài, anh bắt đầu vào với cảm xúc diễn của mình.
Hành lang lúc này của biệt thự thật tối làm sao, Thời Niên Yến làn da hơi nổi chút da gà da vịt bởi vì lạnh, anh khẽ bước từng bước nhỏ, bên tai thật an tĩnh.
Cùng lúc này, những hồi ức ấm áp không trung cho phép mà tái hiện, so sánh khi bản thân đã tự mình phá hủy đi ‘ nhà ’ để trở về.
Mất đi người phiền phức, anh đã không còn có mỗi tối cùng người đó quấn quýt bên nhau, Thời Niên Yến bất trung bất giác thất thần, bước chân khi dừng lại.
Anh mở cửa phòng, lại vặn mãi không ra chốt khóa.
Ngước lên nhìn và quay ra xung quanh, Thời Niên Yến trầm mặc vài ba giây, buông tay xuống, anh thở dài từ trong túi lấy ra bao thuốc lá của mình, không phải loại thượng hạng đắt tiền, rẻ thôi.
Thời Niên Yến ngồi xuống, nhìn khung cửa sổ mặt trời vẫn chưa ló dạng.
Lúc trước anh có thói quen hút thuốc, cũng đã bỏ một đoạn thời gian dài khi học ngành y, về sau càng không muốn hút vì lời hứa cùng Cẩn Ngọc Trì, Thời Niên Yến đưa mẫu thuốc lên trên môi, cắn giữ, anh lách cách đóng mở nắp bật lửa, lại không châm..