"Người ngoài?" Cẩn Thận Hành bị từ ngữ mấu chốt này làm cho cơn tức giận đang cố đè nén một chốc tiêu thăng lên đến đỉnh điểm, giận cực phản cười, hắn cười nhạo, xong, là giương mắt nhìn thiếu niên nho nhỏ chưa trải sự đời trước mặt, một thân mang khí thế hiếp người bước lên trước một bước.
Cẩn Thận Hành lần nữa mở miệng nói chuyện, thanh ẩm càng thêm lãnh ngạnh, bóng ma dừng ở lương bạc mặt mày, vô cớ nhiều vài phần âm u " Tôi cũng thuộc họ Cần, là Cẩn gia máu mủ, kẻ hèn họ Thời kia còn phải xưng hô với tôi một tiếng kính cần là chú, còn cậu là gì?"
" Chỉ bằng một tên bị bao dưỡng?"
"Ha ~!"
" Cậu cũng xứng ở trước mặt tôi giở giọng cao thượng? Chỉ bằng có Thời Niên Yến chống lưng? "
Cẩn Thận Hành dựa vào việc Thư Lễ nhỏ yếu hơn chính mình, cũng không rõ ràng lắm về mối quan hệ giữa Cần gia, hẳn, và Thời Niên Yến, dùng sự đáng sợ của mình đe dọa Thư Lễ.
Hắn muốn nhìn thấy sự sợ hãi và chùn bước của nó, lấy đó làm an ủi tâm trạng bị Thời Niên Yến và Cần Ngọc Trì khoáy đảo.
Nhưng Thư Lễ là ai a?
Nó chỉ là một hệ thống, không cảm xúc không sợ hãi, một cổ máy móc nhân tính hóa chưa hoàn thiện.
Học và biết, lại không hiểu lắm về nhân tình.
Nó gương mặt vẫn giữ nguyên cái mỉm cười ngoan ngoãn, không hề mất tự nhiên của mình.
Đôi mắt trong trẻo không một gợn sóng, khi Cần Thận Hành bước vài bước đi về phía nó, đánh chủ ý muốn làm nó sợ hãi.
Tiều hệ thống trong lòng thầm bỉu môi hành vi ỷ thế hiếp người của Cẩn Thận Hành, ấu trĩ đê hèn, ngoài mặt khôn khéo thấu đạt lễ độ, lùi về sau vài bước giữ khoản cách với hắn.
Khí thế cũng không chút yếu kém nào, Thư Lễ giọng nói dễ nghe, tính thuyết phục thượng thừa và sát thương không cao, lời nói của nó từng chút chọc điên Cẩn Thận Hành "Tiên sinh quá lời, tôi không hề có ý như ngài nói và lý giải "
" Tôi không đuổi ngài rời đi, chỉ là làm theo yêu cầu của gia chủ muốn tôi buộc phải nhìn tận mắt tiễn ngài tận nơi"
Thư Lễ vừa nói, bản nhân thiếu niên hơi cong người, như là xin lỗi, nhìn hắn với thứ biểu cảm bất kham và yếu ớt
" Bản thân Thư Lễ biết mình không giỏi về những mối quan hệ, cũng chẳng muốn nhúng chàm gì về việc của gia chủ, chỉ mong nếu Thư Lễ có nói lời gì sai, mong ngài giơ cao đánh khẽ "
"Lượng thứ Thư Lễ đần độn và đừng làm khó Thư Lễ "
Tiếp đó, nói vòng đến vòng lui, Thời Thư Lễ đều tự mình xin lỗi, tự mình chịu khó nhận lấy cái tội mà chính nó cũng không biết từ đầu ra đến.
Đầu nhảy số thế nào đều cấp chặn họng Cẩn Thận Hành cả, mơ hồ nhớ ra vài câu trà xanh này, hình như từ Thời Niên Yến mà học tập thành tài.
Engfa trộm cấp kí chủ nó một lần tán thưởng.
Kí chủ nhà mình quả là một tấm gương tốt, hì hì!
Hệ thống tự nhận mình học phải những thói xấu không tốt từ Thời Niên Yến, cũng không thể không nói, cảm giác khiến vai chính nghẹn khuất, hoặc phá nát bộ mặt giả tạo của những kẻ này còn chơi khá vui.
Coi như tạo thành một thương tích tâm lý để sau này kí chủ chịu chết không hối tiếc vậy!
Cẩn Thận Hành "
!.
"
Có sự nhắc khéo tiền người cùng ẩn giấu đi ý tứ đá đều trong câu của Thư Lễ, Cẩn Thận Hành trút giận chưa được, đã bị đồ ngược một bụng khí, hắn lúc này có thể làm gì được nữa sao?
Người đã trước nhận sai, Cẩn Thận Hành có không muốn cũng buộc phải nhượng bộ, hắn càng bị đứa trẻ Cần Ngọc Trì kích thích, càng làm nên những hành động quá khích thì bao năm tu dưỡng của hắn cũng một phút đồ sụp tại đầy.
Cẩn Thận Hành gân xanh trên trán theo cái nhăn mày của hắn càng thêm rõ ràng, cánh tay áo đang xắn lên đến bắp tay ca ca rung động.
Nhỏ nhỏ chuyển động nắm chặt khi nhịn xuống xúc động muốn đánh người.
Cẩn Thận Hành hừ lạnh, phất tay rất khí khái rời đi.
Cạch.
Sầm!Hai đạo âm thanh giòn tan.
Thư Lễ thấy trong đại sảnh phòng khách đã không người', nó lười cười nữa, ánh mắt nặng nề, khóe môi gắt gao nhấp thành một cái thẳng tắp.
Khẽ lắc đầu, Thư Lễ má hơi phồng lên như hờn dỗi, đi về phía của Cẩn Ngọc Trì, nó khom người, thật ưu nhã tư thế khụy gối như kỵ sĩ hành lễ, mau lẹ nhặt lên chiếc nhẫn bị Cẩn Thận Hành dẫm chân lên đó.
Thư Lễ thuận tay nhét vào túi quần, miệng nhàn nhạt lẩm nhẩm " Một kẻ điên, Cẩn gia không ai bình thường về thần kinh à "
" Thứ này bán lấy tiền chắc cũng được"
Đương nhiên là đùa thôi.
Thư Lễ mục đích xuống đây là giải quyết vấn đề của Cần Ngọc Trì, theo thông số biến động nó theo dõi vừa rồi, nếu cứ để Cẩn Thận Hành kích thích vai chính quá nghiêm trọng, không chờ đến thụ chính và công nảy sinh tình cảm, sự oán hận từ Cẩn Ngọc Trì đối với Cẩn Thận Hành còn cao hơn cả kí chủ.
Đến lúc đó cốt truyện lẫn nhiệm vụ đều song song đồ bể thì!.
Thư Lễ khe khẽ thở dài, nó phiêu du đi kiếm chút gì đó nhét vào bụng, thuận thế liền đi lên tìm kí chủ của nó dán dán!
Không quên trộm quan sát Cẩn Ngọc Trì có đi theo đó hay không, kỳ thật nhiệm vụ của nó nói không yêu cầu mật thiết với cốt truyện cũng không đúng, mà không có cốt truyện, thì nó lại không hoàn chỉnh.
Giải thích như thế nào nhỉ, nhiệm vụ ngay từ đầu đã không hoàn chỉnh, dùng một câu và cung cấp chút bối cảnh để kí chủ cùng nó suy đoán nên phát huy như thế nào.
Mọi thứ đều dùng một câu để khái quát " Tùy theo mà làm "