Engfa đẳn đo (Kí chủ, vai chính giống như đi không đúng kịch bản)
' Anh thấy được' Thời Niên Yến nhẹ nhàng trả lời, và kèm theo đó là lời chắc chắn ' Không phải giống như, mà chính xác là Cẩn Ngọc Trì lúc này không rõ cảm xúc của mình nên đặt ở đâu và làm thế nào '
' Cậu ta quá dễ dãi'
Ừm, và còn hao hao biến hóa, thật giống....)
Tiểu hệ thống nói đến nơi này chợt ngừng, bởi do từ ngữ của nó hạn hẹp và ít ỏi đến đáng thương, trước đến nay đều học tập trên phim ảnh.
Đến kí chủ cũng có chút vấn đề về kỹ năng giao tiếp thì nó giỏi bằng cách nào!
Thư Lễ chẳng biết làm sao, nó nằm úp trên giường, uể oải như ngọn cỏ nhỏ thiếu sức sống và héo úa.
Thời Niên Yến xem nó ngập ngừng chẳng thiết nói gì, anh cũng không rõ nên gọi chính xác loại cảm giác kỳ quái
Cẩn Ngọc Trì mang đến.
Chỉ có thể thở dài, Thời Niên Yến đem hòm sơ cứu đặt qua một bên, muốn mau hơn thúc đẩy nhanh tiến độ.
Mỗi khi anh cùng Cần Ngọc Trì cạnh nhau, Thời Niên Yến luôn có một loại biệt nữu không thể xóa bỏ.
Anh thật ngại tiếp xúc thân mật, cũng như ngại việc phải đối phó với Cẩn Ngọc Trì.
Nhìn qua Thư Lễ, nó lẩm nhẩm những câu từ vô nghĩa, tự kỷ ở một góc, Thời Niên Yến lắc đầu ngán ngẩm, rồi anh cẩn thận né tránh những vụn thủy tinh ở trên đất, đi đến tủ quần áo để lấy đồ.
Đóng cửa và cầm lấy trong tay một cái áo và tây trang mới, Thư Lễ lúc này chậm rãi nhòm qua anh.
' Phi lễ chớ nhìn, đừng chơi trò lưu manh ' Thời Niên Yến sau lưng giống như mọc một con mắt, biết những điều tiểu tặc đang làm, ngay cả quay lại cũng không cần và thẳng đó cảnh cáo đôi mắt đang vụng trộm ngắm anh.
Hừ c(( • V •))> Engfa bị tóm được cái đuôi nhỏ, chỉ đành từ bỏ ý định muốn chiếm tiện nghi từ anh, phụng phịu thu hồi tầm nhìn, nó không quên oán trách Thời Niên Yến vài ba câu Ai đó được đặc quyền xem anh tắm, em thì không ha
(Kí chủ thật đáng ghét)
Thời Niên Yến nghe ra giọng điệu chua chát ấu trĩ, không hề che giấu ghen tị với Cẩn Ngọc Trì từ giọng của Thư Lễ, anh nhịn cười.
Tâm tình như sóng vố đã yên an, và thoải mái hơn hẳn, đôi khi Thời Niên Yến cảm thất rằng hệ thống thật vô dụng làm sao, nhưng ít nhất vẫn giúp anh không bị stress vào những lúc như thế này.
Anh cởi bỏ đi áo cũ, chậm rãi gài những đoạn nút áo, từ dưới cho đến trên, phong cách anh mang thật xứng với tên gọi kính cổng cao tường.
Đến cả cúc áo ở cổ cũng được gài chắc, lúc này hẳn nên tốn vài ba phút, nếu không thì chắc là Thời Niên Yến nên nhờ hệ thống giúp một chút.
Chợt chỉ qua một lần, Thời Niên Yến đã gài được phần cúc áo ở cổ.
Anh ngạc nhiên.
Khó thể tin được sờ soạng phần cổ áo, quả thật đã gài được, mà chỉ cần qua một lần duy nhất.
Thời Niên Yến ánh mắt khẽ lóe tia sáng, Cẩn Ngọc Trì mỉm cười nhìn vào đôi mắt anh, cậu chạm nhẹ vào nơi cổ áo, môi khẽ nhếch lên nụ cười dịu dàng như trước kia.
Thời Niên Yến dáng người không làm siêu mẫu cũng khá là đáng tiếc cho nghành giải trí, Cẩn Ngọc Trì khẽ nghĩ vậy, cậu mê luyến nhìn cổ anh, ngay cả hầu kết và da thịt ẩn dưới bộ quần áo kín đáo này.
Thư Lễ mắt mở lớn Vãi cả bìu!
Nó học theo âm ngữ ngạc nhiên và thản thốt nên câu từ có phần tục khí khi đã biến hóa.
Điều đầu tiên khi chạm được vào anh không phải báo thù hoặc dọa nạt, chứng minh sự tồn tại ác liệt mà là như thế này á? Hệ thống không thèm che che giấu giấu nữa, mà nhìn thẳng về phía Cẩn Ngọc Trì đầy vẻ không thể tưởng được Là thế giới này điên hay do Cẩn Ngọc Trì bất thường?)
Thời Niên Yến cũng không chắc, anh cùng Thư Lễ im lặng, so với anh không dám lộ thẳng việc bản thân nhìn đến được Cẩn Ngọc Trì, thì hệ thống anh không quá quản lắm.
Cũng nhờ có như vậy, hệ thống đầu óc hơi chút nhảy số, nó hớn hở nói Em biết cần phải làm gì với vai chính rồi!:
' Làm gì?' Anh tò mò hỏi.
Lát kí chủ cứ để iem! V'(=\w'=) /",Thư Lễ nhộn nhịp đáp.
Thời Niên Yến vậy an tâm, anh mỉm cười, xoa rối đầu tóc của tiểu hệ thống ' Vậy thì toàn bộ nhờ em!'
Anh không muốn biết quá trình ạ?
Thời Niên Yến tủm tỉm ' Không cần'
Thư Lễ Ấy? Kí chủ, có gì đó sai sai......
Chưa đề Engfa kịp tìm hiểu chỗ sai ở nơi nào, thì Thời Niên Yến đã mau chóng để lại cục diện đen tối này để cho hệ thống xử lý, còn chính mình đã lái xe rời đi.
Thời Thư Lễ "
Kí chủ....
Anh chạy nhanh như thế làm gì?
Nó nhìn đuôi xe đã rời đi biệt thự, như có như không, có một loại bị bỏ lại chốn nguy hiểm.
Ủy khuất muốn khóc,
Thư Lễ quay đầu nhìn khung cảnh của căn nhà bị ma ám đang dần tái lập ở biệt thự, mây đen bắt đầu kéo đến che khuất ánh mặt trời lúc trời chập choạng tối.
Tiếng sấm và nguồn gió lạnh buốt, biệt thự không có một căn đèn sáng rọi.
Hệ thống bắt đầu hoài nghi, nó chỉ tùy tiện hô to việc này nó làm được, kí chủ liền tin??
Anh dễ tin như vậy à??
Kí chủ! Anh cho em trở lại!!
* Sầm!
"!!! " Tiểu hệ thống lông tóc dựng thẳng đứng!
* Đùng đoàng ~ !
Càng dày đặc tiếng sấm chớp đang nhoáng trên trời đen.
Thư Lễ trong lòng ý định muốn cắn chết Thời Niên Yến đều có, mím môi một lúc, gương mặt lạnh lùng, nó quay đầu nhìn lưỡng đạo thân ảnh ở sau lưng, Cẩn Ngọc Trì hoàn toàn hòa nhập vào trong bóng tối.
Chỉ lờ mờ nhận ra cậu ta đang cười, và đôi mắt đen ngòm dần nuốt chửng đi tia ánh sáng trong mắt.
Thư Lễ chớp mắt, cười xán lạn với hồn ma Cẩn Ngọc Trì " Lần nữa xin được giới thiệu, tôi là Thư Lễ, thư trong thư sách, lễ trong ôn hòa lễ độ "
Cẩn Ngọc Trì chỉ chỉ bản thân " Cẩn Ngọc Trì "
"Anh thật đáng sợ" Thư Lễ nhìn cậu từ trên xuống, bỉu môi như ghét bỏ nói.