"!" Thư Lễ hô hấp hơi khẩn, nó trí não bay nhanh phân tích thưa vừa rồi là gì, mặt vô biểu tình đảo một hồi trợn mắt.
Có chán nản, còn có chút mệt tim với hiệu ứng đi kèm như thể này, biết rằng không thể thiếu âm thanh hù dọa, vấn đề là nó không sợ ah! Thời Thư Lễ rủa thầm trong lòng, vẫn bản năng tò mò, hệ thống rời mắt khỏi Cẩn Ngọc Trì, tìm kiếm nơi tạo ra âm thanh.
Tìm còn chưa xong.
Không biết như thế nào, Thư Lễ như có sở giác, chợt quay lại xem vai chính đứng như trời trồng tại chỗ, lúc này trong cổ họng Cẩn Ngọc Trì bỗng nhiên tràn ra một trận trầm thấp tiếng cười, cậu cười đến cả người phát run, cả người thoạt nhìn có một loại tố chất thần kinh mẫn cảm.
Thư Lễ đắc ý!
Sự việc đã thành.
" Hóa ra...."
Thư Lễ dỏng tai lắng nghe "...." Úi, đừng nhìn em như vậy a.
Hệ thống nụ cười cứng đờ một chút.
Cần Ngọc Trì ở cái tình trạng đỏ bừng hốc mắt, màu da tái nhợt nhạt, huyết sắc ở mắt chảy xuống, càng thêm sự âm trầm quỷ khí, lần này mạnh và dày đặc hơn, tràn ngập ở quanh thân, giống người sống lại giống người ch-ết.
Cẩn Ngọc Trì vẫn luôn cười, vẫn luôn cười, cuối cùng cười đến liền khí đều suyễn không lên, nói đúng hơn là cười
den khong muon cudi dudc nua.
"...." Ờm, nói gì đi ạ, anh đừng im lặng như thế, em có hơi sợ ạ.
Thư Lễ an tĩnh nhẩm tính toán.
Giờ trốn chắc ổn nhỉ (* 4**;)?
Chưa đợi cho nó hoàn hồn từ suy nghĩ, từng đạo nhỏ nhoi tiếng nức vỡ đang vang lên, chi chít dồn dập, không từ một nơi nhất định nào cả, Thư Lễ nhìn xuống bàn trà trước mắt.
Thứ này đang xuất hiện những vết rạn như mạng nhện.
"Sự thật...." Cẩn Ngọc Trì chậm rãi ngồi xuống ghế, cậu bản khắc không hề thay đổi bao nhiêu, dáng vẻ tĩnh lặng trước mưa rền sóng giữ, đôi mắt gắt gao nhìn vào gương mặt của Thư Lễ.
Cẩn Ngọc Trì hai đùi khẽ mở, tay đệ trên đùi, đốt ngón tay thon dài hơi đan xen, tiểu hệ thống mỉm cười không nói, chờ đợi vai chính dò hỏi, dò cho đến kiên nhẫn của chính Cẩn Ngọc Trì bị sự cứng miệng và nụ cười mỉa mai của nó mài mòn từng phút một.
Sự thật trần trụi khó nói, chi bằng úp úp mở mở, chẳng phải càng thú vị, hơn sao?
Thư Lễ khúc khích cười, nó từng bước từng bước đã đem Cần Ngọc Trì tức giận không nơi nào phát tiết, bỗng cậu nhớ đến, mặc dù bản thân chạm không đến những kẻ này, Thời Niên Yến hoặc thiếu niên Thư Lễ.
Lại không phải không có cách nào, điều chứng minh cho suy đoán là vừa rồi.
Sự tứ giận và không can lòng, khiến chiếc đèn trong phòng ngủ cắt xích rơi xuống, thực thể của kính đèn theo quán tính rơi xuống và tan nát, một phần trở thành con dao cắt qua chân Thư Lễ.
Cẩn Ngọc Trì ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, cậu cúi thấp đầu, nhìn đôi bàn tay mình khép hờ dần nắm chặt vào nhau, cậu bên tai ong ong và im bặt đi.
* Choang!
Mặt kính trên bàn bị vỡ vụn hoàn toàn!
Thư Lễ cảm giác được không ổn, nó không giống Thời Niên Yến có chứng tự ngược, nếu biết trước sẽ bị thương, tùy ý chiều theo và gánh chịu, thì hệ thống chỉ khi mẫn cảm có nguy hiểm.
Sẽ chạy ngay lập tức để bảo toàn tính mạng!
Thu Le doan that khong sai, khi no mau le chay nia dudng ve phia cia lon.
Muon chay thoat khoi lanh tho cia
thú săn mồi, trong đêm, cái sáng của ánh trăng đang di dần vào bên trong căn phòng khách.
Toàn bộ những cửa sổ, mặt kính đều không chỗ nào nguyên vẹn, Thư Lễ hơi quay đầu.
Nó thấy những mảnh kính vỡ bị nâng lên, lóe một đạo sáng trắng le lói, Thư Lễ càng sợ, nếu thứ này găm vào người, nó chẳng khác nào một con nhím!
Mạng sống quan trọng!
Thư Lễ chạy trối chết đến cửa, vặn tay nắm và mở toang cửa nhà, quăng mạnh mẽ cửa, ẩầm vang, dội vào vách tường.
Im lặng một hồi
Lơ lửng kính sắc bén như lá và gió, từ từ rơi xuống trên mặt đất, một vài mảnh kính còn găm vào mặt ghế da sopha, Cẩn Ngọc Trì hai tay ôm mặt, che kín cẩn toàn bộ gương mặt bản thân.
Sự thật trần trụi, kể cả lời khiêu khích khoáy đọng bí mật bị chôn vùi nơi bùn lầy.
Cẩn Ngọc Trì mệt rồi....
Nhưng những gì của cậu, không thể dễ dàng để lại cho kẻ như anh.
Nếu cậu biết được sớm thì tốt nhỉ.
Cần Ngọc Trì tự hỏi, trước đó cậu còn đau khổ bởi việc biết được anh giết mình, vì gia sản và những thứ hoa màu hoa mỹ này, hoặc anh sớm đã ghét cậu, ghét thật lâu.
Cậu tự biện minh rằng không sao cả, đều không nghiêm trọng, nhưng ba mẹ cậu, ba mẹ cậu là người có công ơn với anh.
Sao anh dám!
Cẩn Ngọc Trì hối hận, phi thường hối hận, tự trách tại sao bản thân lâu như vậy lại không nhận ra, kẻ thủ ác cuối cùng thâu tóm mọi việc, là kẻ....!cậu tin tưởng và trao trọn con tim lẫn niềm tin!
Đã, lâu đến như vậy....!rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào đâu?
Là lúc, cậu khiến anh chịu trách nhiệm?
Không đúng....!không phải cái này.
Là cái gì ah....
Là khi công ty và cậu gây áp lực, khiến anh mất đi công tác mà anh yêu thích, từ bỏ ước mơ và công sức bao năm nay?
Cẩn Ngọc Trì không biết, cậu đầu như chứa nghàn vạn câu hỏi vì sao mà không có lời giải đáp.
Rốt cuộc là từ lúc nào? Từ bao giờ?
Niên Niên......
Niền Niên.......
Anh đã lừa em, bao nhiêu việc?
Thời Niền Yến.
Cẩn Ngọc Trì chưa bao giờ gọi thẳng cái tên của anh bằng cách hận thù và thất vọng như vậy, với cậu, anh là thần minh ban phước, bảo hộ cậu như đức mẹ cao cả, lại...!lại......
Thật, nực cười làm sao.
Thời Niên Yến.
Tôi, hận anh!