Thời Niên Yến trong lúc lái xe, bằng một tay xoay chuyển vô lăng, và một tay khác nắm lấy Engfa, âm nhạc bên tai rất lớn, át cả tiếng của những chiếc xe đang tham gia giao thông trên đường.
Anh vẫn nghe bản ca đó, mỗi quốc ngữ mang những bản sắc riêng, mang theo ý nghĩa và khác biệt, có thể dồn dập, có thể mang những lời âu yếm.
Anh lựa chọn ngẫu nhiên, lắng nghe nó, không ngờ tình cảnh của mình, từ hệ thống nghe ra lại trùng hợp với bài nhạc như thế này.
Vốn chỉ tưởng thưởng thức và lắng nghe, anh không nghĩ muốn nghe hiểu ý nghĩa đang nói lên bền trong, anh muốn tránh né, cuối cùng lại nhịn không được mà nghe nó, nghiền ngầm nó, và, và......
Anh trong lòng như sóng vỗ, không lúc nào ngơi nghỉ cả.
Thời Niên Yến khóe mắt như muốn nức toát ra ngay, anh dẫm mạnh chân ga bên dưới, chiếc xe vút nhanh chỉ còn thấy đạo quang trắng và âm thanh nó để lại.
Chiếc xe rất nhanh, không kiêng nể hay sợ hãi, hành trình vốn rất xa, nhưng anh chỉ tốn một nửa thời gian đã định trước, Thời Niên Yến đã đến cứ điểm thuộc gia tộc khác.
Anh không hề giảm tốc độ, cũng không có ý định dừng, mà là đâm thẳng đi, sự bực tức và nhiều loạn trong lòng không ngừng kêu gào, trái tim anh cũng đau, nó thình thịch nhảy lên, anh cười.
Thời Niên Yến cười rất sảng khoái, cánh cửa đen lớn đầu tiên như thể biết trước sự xuất hiện của anh, nó không hề đóng lại.
Ngay từ đầu anh cũng không có ý định gì là giảm tốc độ, tiếp tục đạp chân ga, sự điên cuồng ở ánh mắt anh rất rõ ràng, ánh sáng và bóng tối che và hiện, lưỡng đạo gương mặt mượt mà.
Lúc này Thời Niên Yến chỉ cần tay lái đánh lệch, một cuộc tai nạn thảm khốc sẽ xảy đến, anh ngẩng mặt, nhìn nơi này rộng lớn cùng cực, trên đường còn lát gạch men sạch sẽ, về diện tích, gần như ví là một khu đồng trống hoang mạc cũng không có gì nói quá, chỉ cần trí tưởng tượng của bản thân không nghĩ đến, chứ không gì là không thể
Ở xa xa đã là chóp biệt thự.
Thời Niên Yến vẫn không có ý định thả chân ga.
Vị này không thích ồn ào.
Nhưng cũng khá là dung túng anh.
Thời Niên Yến trái tim đập càng mau hơn, anh phấn khích, trước cái cảm giác bị tử thần dòm ngó và sự sậu đình kích thích lên thần kinh.
Cánh cửa kế tiếp rất mau đã xuất hiện, lần này không giống, nó đóng.
Thời Niên Yến không cần suy nghĩ, anh chân dẫm xuống, không hề dừng lại, cách một khoảng rất gần rồi, cánh cửa bật mở.
Trước cái nhìn hốt hoảng của bảo vệ cùng người hẩu đang chờ anh.
Thời Niên Yến cũng thả đi chân ga, chiếc xe theo quán tính vẫn chạy về phía trước, chói tai tiếc phanh ma sát, mọi người ở gần đó tránh né đi, nhắm mắt che tai, để không phải nghe thấy thứ âm thanh sầu thảm sắp sửa diễn ra.
* Kétttttt!
Không sai biệt lắm, chiếc xe chạm đến mũi bậc tâng cấp, chạm nhẹ.
Đã hoàn toàn dừng lại.
Thời Niên Yến bên trong một hơi thật sâu, mồ hôi trên gương mặt anh nhễ nhại, trái tim càng đập lên loạn nhịp, chỉ suýt chút nữa, anh rất có thể sẽ chết.
Thời Niên Yến nghĩ vậy, ngực anh phập phồng lên xuống, anh cười, tơ máu trong mắt phụ họa cho vẻ điên cuồng của anh thêm phần đáng sợ.
Thời Niên Yến bước xuống xe, người hầu nơi này cúi đầu, cung kính chào anh như chính anh là gia chủ của bọn ho.
Thời Niên Yến đứng trước cánh cửa chính, chạm khắc gỗ chi tiết, từng nơi sâu và tinh tế tạo hình, nơi này không khác gì cung điện hoàng gia cả, quản gia đi lên, giúp anh đẩy cửa, còn đưa cho anh một cái khăn lông trắng muốt.
Thời Niên Yến nhận lấy, anh thoát áo khoác đưa cho lão, thay giày và mang dép, vàng nhạt ấm áp đèn trần, yên tính vô cùng.
" Âm thanh cũng thật lớn, Thời Niên Yến, anh đúng là không biết khiêm tốn a "
Âm thanh trong trẻo, nồng đậm giễu cợt và ghét bỏ.
Thời Niên Yến nâng mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, gần với nhà ăn, người nọ khoanh tay, bệ vệ nghiêng đầu, bộ dạng rất nhỏ, so Thư Lễ hay Cẩn Ngọc Trì còn nhỏ hơn.
Cậu nhóc dựa ở đó, giương mắt xem anh, trên tay là ly nước đã uống một nửa.
Gương mặt non nớt, có nét trẻ con phì, môi cười giả dối, mi mắt tựa hồ ly, linh động đồng tử như hồ nước xanh thuần khiết, nửa giống mọi lúc mọi nơi đều có thể rống giận, rất giống một con giương nanh múa vuốt miêu miêu, không hề có chút sát thương với anh.
Lại luôn không hề che giấu đi việc ghét bỏ Thời Niên Yến chút nào cả.
Anh nhìn một lát cậu ta rồi xem như không thấy, hỏi quản gia, giọng nói nhàn nhạt, nhưng có phần khô khan khó nghe.
Anh nuốt nhẹ muốn nhuận nhuận họng, lại phát hiện khoang miệng chua chát " Chú ấy đang ở đâu?"
Quản gia được hỏi, muốn trả lời anh.
Nhưng tiểu miêu kia bị anh phớt lờ, giống mọi khi, liền đi lên trước mặt anh "Sói mắt trắng, anh lại muốn nhờ vả gì ở cha tôi!? "
Thời Niên Yến cười cười " Giống như, không liên quan gì đến cậu cả "
" Sao lại không liên quan đến tôi!" Cậu nhóc lập tức xù lông, tông giọng lúc thường thường đã cao, bây giờ mang theo tức giận, phi thường khó nghe " Thời Niên Yến, tôi nói cho anh biết, đừng hồng chiếm được vị trí của tôi! Tôi nhất định sẽ không để anh được như ý nguyện dơ bẩn của mình! "
"Trần gia là của tôi!"
Thời Niên Yến lạnh mặt " Trần Cửu, cậu đủ hay chưa?"
Trần Cửu hơi rụt cổ, khí thế mới vừa rồi biến mất không còn bao nhiêu.