Trần Cửu sợ hãi một thoáng sau, chợt sực nhớ ra rằng, rõ ràng kẻ nên e sợ bản thân nên là Thời Niên Yến, chứ chẳng phải mình và ngược lại!
Thế chủ động, thượng phong nên là cậu!
Trần Cửu đôi mắt trừng Thời Niên Yến, thiếu niên này còn quá trẻ người non dạ, mọi cảm xúc lẫn suy nghĩ đều chưa thành thục hoàn toàn, không phải một kẻ quá khó để đối phó, anh nhẹ nhõm giây lát, nhưng lại quên mất rằng đuôi nhỏ, điểm yếu của bản thân sớm đã bị xem thấu, được Trần Cửu nắm ở trong lòng bàn tay đã lâu.
Hơn nữa, không riêng gì Trần Cửu.
Anh cười nhẹ, bản thân sau đó không vui được bao lâu.
Chợt.
Cái âm thanh cào cấu không biết từ nơi nào, có cả tiếng chạy loạn trên sàn nhà, chi chi chiết chiết, thật nhỏ, nhưng Thời Niên Yến tai rất nhạy, anh nghe thấy âm thanh càng gần hơn, rất quen thuộc.
Cơ thể trong chốc lát của Thời Niên Yến đã cứng còng lại, anh muốn tránh thoát đi nơi này, một cái gì đó nặng nề đặt trên vai anh.
"Chúc anh buổi tối vui vẻ nhé, Thời Niên Yến" Âm thanh vang lên bên tai anh, cậu thiếu niên kia giọng nói khe khẽ, hơi thở âm ẩm nóng thổi nhẹ ở vành tai, Thời Niên Yến lập tức cười không nổi nữa, anh muốn vung tay thúc vào người người phía sau.
Xi ~!
Thời Niên Yến cánh tay đang định hoạt động liền cứng đờ trông thấy rất rõ.
"Làm sao vậy nha?" Trần Cửu hì hì cười, cho Trần Hi ánh nhìn tán thưởng, ngay sau đó vô tội làm sao, khẽ híp mắt nhìn anh không tiếng động giắng co với em trai mình, cậu ta bước vài bước đến trước mặt Thời Niên Yến, chai nước từ khi nào đã giao cho quản gia, trong phòng khách rộng lớn này có rất nhiều người hầu.
Nhưng bọn họ đều như một, đầu cúi thật thấp xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám lên tiếng cũng không có quyền nhìn trộm ba người họ, Thời Niên Yến ánh mắt hiện lên dao động, đầu ngón tay hơi phát run.
Ánh đèn vàng sáng nhu hòa, thật ấm áp.
Lại không chiếu đến anh, khiến anh thoải mái, sau lưng như đã ẩm ướt mồ hôi lạnh, gáy nhẹ nhàng bị cọ qua, trơn trượt cũng băng lạnh làm sao.
"Anh Niên Yến ~" Trần Cửu lại gọi, loại cảm xúc ác liệt của cậu ta càng thêm nhiều hơn một phần, đúng là như thế này, Thời Niên Yến trước mặt cậu nên hiện ra loại yếu thế run sợ như vậy.
Chứ không phải kẻ áp đảo cậu như vừa rồi.
"Ni Ni rất thích anh" Thiếu niên dựa cằm trên vai anh lúc này mới lên tiếng nói, hẹp dài đôi mắt lướt qua con rắn đang trườn bò từ vai đến cổ áo anh.
Âm thanh khi đầu lưỡi nó phun ra nuốt vào khiến người khác phải rợn người.
Huống gì đây là một con rắn mang nọc độc có thể giết chết một người chỉ cần thông qua một vết cắn.
Thời Niên Yến biết điều đó, cho nên anh càng không dám động đậy.
Thiếu niên nhìn Trần Cửu, khẽ nghiêng đầu, tay phải bám vào tay áo ở nơi bắp tay Thời Niên Yến, một cái khác đang chỉ dẫn con bạch xà chui từ cổ áo anh vào bên trong.
Không chút để ý Thời Niên Yến đang run sợ, đáy mắt biển lặng sóng yên, giọng nói Trần Hi rất khàn, như là đã lâu không nói chuyện, quỷ dị lại âm u " Đám súc sinh kia lại giằng khỏi dây xích "
" Đứt hết cả"
Trần Cửu nâng nâng cằm " Lại làm sao nào, chúng nó chẳng phải chào mừng sự xuất hiện của anh Niên Yến sao?"
"Ni Ni chào mừng rồi" Trần Hi đáp.
Tran Clu lac lac ดลื่น " Vay thi khong dugc"
" Không công bằng đâu, anh nói đúng không?"
"Niên Yến (2 3 )3"
....." :)
Thời Niên Yến im lặng, anh không có lời nào để nói nữa, quai hàm anh cắn rất chặt, để không biểu lộ sự nan kham sợ hãi của mình.
Da thịt anh mẫn cảm, nhận thấy con bạch xà đã trường đến eo thịt, lạnh và trơn, ghê tởm đồ vật hơi chút quấn quanh anh, nó không mập cũng không nặng, thon dài linh hoạt vô cùng.
Trần Cửu ý cười càng sâu, cậu ta nắm lấy tay Thời Niên Yến, cảm nhận ẩm ướt lòng bàn tay do mổ hôi, không có ghét bỏ, ngoại trừ này đó.
Trần Cửu còn thấy được một ít vết thương do móng tay găm vào bàn tay đang ửng đỏ chưa lui đi.
Trần Hi nhìn anh trai mình đầy ý cảnh cáo, như ác long đang bảo vệ bảo vật, không gầm gừ mà chỉ nhìn Trần Cửu ám chỉ không được xâm phạm đến đồ của hắn.
Dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống như vậy, Trần Cửu đã quá quen thuộc rồi, càng muốn chọc giận người em trai song sinh của mình, và cả trêu đùa Thời Niên Yến nữa, cậu ta mỉm cười.
Nếu nói vừa nãy là ác ý không che giấu, thì lúc này đây, Trần Cửu cười như đang thưởng thức một món đồ chơi mà bản thân vô cùng yêu thích, ám ám trầm trầm loại điên cuồng này không thể lầm lẫn vào đầu được.
Thời Niên Yến hơi thở biến mất.
Trần Cửu một tay khác nâng lên chạm vào gương mặt Thời Niên Yến, anh muốn cúi thấp để che đậy con ngươi mình.
Cằm bị nâng, lực đạo không nhẹ, Thời Niên Yến đối diện với con ngươi Trần Cửu, tròng mắt cậu ta màu đen sâu thâm thằm như đáy vực, biển hồ sâu nước đọng không chút tia sáng.
Quỷ dị khó đoán ý tứ.
Thời Niên Yến nhìn sang hướng khác, trong lòng thầm chậc lưỡi vì mấy cái trò ấu trĩ hòng đe dọa mạng sống anh, khiến anh sợ.
Tuy đúng là thành công đó, nhưng anh có hệ thống bảo vệ sẽ không chết trước mấy trò này, bởi đất diễn của anh trong cốt truyện còn chưa hết, đang nghĩ vu vơ, Thời Niên Yến chợt hơi giật nảy, anh cảm giác được con rắn đang dần siết chặt lấy eo anh, bàn tay Thời Niên Yến đang nắm Trần Cửu cũng bất giác nắm lại, như đang bám lấy cọc gỗ khi bản thân bị ngã xuống biển rộng, chỉ có một hi vọng được cứu sống mỏng manh.
" Ứm hưm ~" Trần Cửu ngân nga nhìn anh, âm thanh một thứ khác còn đang xông đến.
Thời Niên Yến chân đứng lâu cũng phải tê cứng một hồi, anh chẩm chậm quay đầu, một cách máy móc cứng đờ nhìn về một bẩy vật theo đến, tốt, một đàn chó cùng thú cưng đáng yêu nhất được Trần Cửu nuôi dưỡng.
Đều là thứ ' Thời Niên Yến ' sợ hãi, và là điều anh ám ảnh.
" Gâu! "
Tiếng sủa mở đầu, và theo đó là âm thanh gầm gừ không phân biệt nổi là mừng rỡ anh, hay là muốn nhào đến cắn anh.
Con thì vẫy đuôi, con thì nhe nanh của nó, còn có vài con chạy đến cọ lên đầu gối anh.