Trần Cửu hơi chút bỉu môi khi nhìn thấy mấy dạng ngoan hiền hiếm thấy của sủng vật nhà mình, ấn lấy mu bàn tay Thời Niên Yến, khiến anh buộc phải chạm vào chúng và đề chúng liếm các đầu ngón tay anh đến ướt nhẹt, giống như không đã ghiền, Thời Niên Yến thấy được con bạch hồ ngoắc mồm ra ngậm hết cả bàn tay anh.
Thời Niên Yến căng thẳng.
Trần Cửu tò mò dò xét xem cánh tay anh có hay không đã bị cắn nát, hưng phất nắm cổ tay anh khẽ rút thử, tuy không giống những gì từng nghe là răng rắc xương cốt gãy vụn và tiếng la hét đau đớn.
Trần Cửu rút không ra, bất mãn đẩy, ấn trán của bạch hổ.
Đại ' miêu' không còn cách nào khác ủy khuất nhả tay Thời Niên Yến, Trần Cửu thất vọng khi nhìn bàn tay anh toàn nước miếng, vẫn còn nguyên vẹn không sứt mẻ, ghét bỏ buông ra cánh tay anh ".....tôi nghi ngờ anh là miêu bạc hà "
Thời Niên Yến trong lòng xấu hổ, càng chết tâm thêm một chút "....."
Không phải sao nhưng, anh không thích sự nhiệt tình này, và chó cho lắm, không phải ghét chúng nó, mà là sợ phải động chạm, anh cũng không muốn tiếp xúc và bị chúng cọ loạn, liếm láp, lại càng thêm không thể từ chối sự nhiệt tình mà chúng mang lại.
Thời Niên Yến như là vật gây nghiện ở trong mắt những loài động vật lắm lông này.
Nhưng điểm đặc biệt thì luôn tạo thành hai thái cực tương phản, đối với Thời Niên Yến, điều này chẳng khác gì mối nguy cơ tìm tàng đang bán đứng anh.
Ngắn gọn thì không biết nên bắt đầu từ đâu, có lẽ nên kể sơ lược về thú được nuôi ở Trần gia, được Trần Cửu và Trần Hi nuôi dưỡng.
Địa đàng tù giam của quỷ dữ.
Danh xưng xứng với song sinh Trần gia, lâu đời gia tộc họ Trần có phương pháp thuần phục thú dữ, lấy bản tính hoang dã làm khiêu chiến và dạy dỗ chúng nó ngoan ngoãn.
Trần Cửu cùng Trần Hi nhỏ hơn anh chỉ hai tuổi, năm đó lần đầu gặp mặt, ấn theo cốt truyện đúng ra là hai người bọn họ dọa anh sợ mất mật.
Nhưng những loài động vật khát máu này lại không như thường lệ.
Chúng nó vốn nên gầm gừ dọa sợ anh, lộ ra vẻ mặt dữ tợn hoặc nhiều hơn là phát điên nhào đến cắn anh.
.....và điều đó nó không có xảy ra.
Tựa như hiện tại.
Thời Niên Yến nhìn một đoạn cốt truyện bị gãy trật đi một nhịp chỉ vì thể chất không đáng có của mình, vừa mệt vừa giận, chỉ có thể xoay chuyển thế cục, từ bị dọa sợ thành chính mình từ lâu đã sợ, chủ động tránh né đi nhiệt tình và những đôi mắt lên án, đầy ủy khuất của chúng động vật.
Một bên cuồng nhiệt một bên tránh né, đúng thật là.....
" Anh ấy vẫn thích Ni Ni nhất" Trần Hi môi khẽ nhấp, khẽ mỉm cười, nụ cười như đóa kiều hoa kiêu ngạo đang đón mình trước gió xuân, xua tan đi vẻ âm trầm mọi khi, Trần Cửu nhướng mày, mà Thời Niên Yến bởi vì tư thể nên không nhìn thấy được nụ cười này từ Trần Hi.
"Em trồng Thời Niên Yến, có chỗ nào thích?" Trần Cửu vô ngữ chỉ chỉ gương mặt tái mét của anh, lại nhìn em trai mình, hỏi.
Trần Hi cười " Chính là thích "
":v" Trần Cửu giơ like " Anh cảm thấy mắt em hình như là mù rồi mới thấy vậy "
"Em không mù"
"Nhưng em có bệnh" Trần Cửu nói đến câu này, vẻ mặt cực kỳ thiếu đánh, giống như khiêu khích Trần Hi và muốn xem xem em trai mình hồm nay sẽ phản bác kiểu như nào.
"....."
Cãi lại không được_ifg.
Thời Niên Yến nằm giữa "....." Hai người đủ hay chưa?
Anh lúc này chẳng khác một cái miếng chả lụa bị kẹp ở giữa với hai cục bánh dày là bao nhiêu, trước một miếng sau một miếng, cứ như tranh sủng vậy.
Nếu nói trong cốt truyện trừ chứng tự ngược bởi báo ứng dành cho anh nó yêu cầu thế.
Thì khó nhất không thể không nói đến anh em nhà Trần gia này.
Vừa nghịch ngợm vừa khó đoán làm sao, Thời Niên Yến ý nghĩ thác loạn bay xa, thể nhưng quên mất vật đang nhiễu loạn trên người anh, Trần Cửu ngón tay thon dài, cứng rắn thọc nhẹ ở bụng Thời Niên Yến.
" Thứ này ngủ rồi? Thời Niên Yến, anh thích Ni Ni đến vậy? Đúng là không công bằng ah! "
Chúng vật xung quanh theo đó ủy khuất gật đầu!
Thời Niên Yến "
..."
Anh được một trận dở khóc dở cười, gương mặt banh khẩn nghiên túc trong một khắc liền muốn giữ không được.
Thời Niên Yến một thân quần áo trang nghiêm như được rồi dán lại, mỗi ngày không thay đổi nhiều lắm.
Một dạng cũ kỹ và không thú vị, trong mắt Trần Cửu, giống như cố ý hấp dẫn cậu ta, Thời Niên Yến lại quyến rũ lại đứng đản.
Kiểu áo sơ mi anh mang được đặt may riêng, như thế thường là dán sát và tôn dáng, eo rắn chắc ẩn hiện lúc này nhiều thêm một vật có quậy, rất dễ để nhìn thấy được.
Trần Cửu ngón tay chọt vào chiếc vòng đang quấn quanh
Thời Niên Yến.
Nếu như bạch xà là con rắn vô hại, Thời Niên Yến sẽ không lo, nhưng hành động Trần Cửu lúc này đây chẳng khác nào muốn chọc giận con rắn.
Tính cách của động vật hoang dã khó mà thuẩn phục được hết, bởi vì đó là bản năng chả chúng.
Từng có một lần, anh tận mắt thấy Ni Ni bị đột ngột chạm vào mà tần công một người hẩu.
Thế giới này tâng bốc và hủy đi những pháp luật cơ bản, làm người đến từ thế giới pháp trị nghiêm khắc như Thời Niên Yến, dù đã sống ở đây gần mười mấy năm, vẫn khó lòng tiếp thu nổi.
Thời Niên Yến nhìn bạch xà tiếp theo sẽ có động thái nào, nếu là nhe nanh ra cắn anh, tiếp đó bản thân hẳn phải để phân đoạn tiếp theo bị dời lại.
Cho nên hôm nay anh chắc chắn phải hợp lý hóa và điều tiết lại sự logic trong kế hoạch.
Ni Ni cũng khá thông minh.
Nó hơi nhấc đầu lên, không có cắn xuống bụng Thời Niên Yến, mà thông qua khe hở của cúc áo sơ mi, bắt đầu trường bò ra, cực kỳ chậm chạm mà xuất hiện ở không khí.
Thời Niên Yến xem nó chậm rãi đến khó chịu, khi đầu cùng cổ nó lộ dần đủ để anh nắm đầu nó, Thời Niên Yến liền nhanh tay tóm lấy đầu Ni Ni.
Mạnh mẽ rút nó khỏi người anh.
Trần Hi má dựa trên vai Thời Niên Yến, ánh mắt lập lòe " Đừng làm nó đau "
"Nó có cảm thấy đâu" Trần Cửu chen vào nói.
"Anh rất thích chọc em?" Trần Hi trừng cậu ta.
Trần Cửu không phủ nhận, rất đứng đắn gật đầu "Đúng vậy"
"......"
"Rất vui là đằng khác nè" Trần Cửu tiếp tục nói "Nếu em không phục, đến đây khiêu chiến? "
Đánh lộn?
Thời Niên Yến thói quen khi thấy anh em song sinh này giương cung bạc kiếm làm trò, đều giống nhau, Trần Cửu chọc, Trần Hi tức giận, cả hai ít khi nhào đến động thủ, chỉ xui xẻo cho kẻ nào chướng mắt trở thành bao cát cho hai người trút giận mà thôi.
Thời Niên Yến không nằm trong số những kẻ xui xẻo đó, anh đang đứng ở ranh giới so thích và ghét còn nghiêm trọng hơn.
Trần Cửu biết chừng mực dừng đi trêu chọc em trai, nhuần nhuyễn bộ mặt vô tội chỉ Ni Ni được anh nắm đầu, giữ nguyên tư thế để bạch xà cách anh xa một chút.
Thân mình Ni Ni trắng như tuyết, xà nẹo uốn lượn, quấn quanh ở thủ đoạn, như là vuốt ve lấy tay anh, ve vẫn làm nũng.
"Xem" Trần Cửu " Nó có đau quái nào, còn biết nhân cơ hội đến kia kìa"