Khác với những oán hồn hận đến mức muốn đem kẻ thù giày vò rồi giết chết, Thời Niên Yến cùng Engfa mơ hồ dò ra được Cần Ngọc Trì đôi chút mềm lòng không đáng có.
Sự lo lắng khi Thời Niên Yến yếu ớt, có lẽ là bởi chưa đủ sự kinh tởm, bức màng của sự thật chỉ mới he hé mở, En-gfa khó khăn lay chuyển đầu óc, nó dự liệu trước rằng việc vạch trần này sẽ khá là khó khăn, quá nhanh thì không ổn, nhưng thời gian dài, Engfa tưởng đến trạng thái hiện tại của Thời Niên Yến, sớm hay muộn cũng phát điên.
Cần Ngọc Trì luôn dán đến trước mặt Thời Niên Yến để tìm kiếm sự hiện diện, thời điểm này cũng không ngoại lệ.
thói quen đến từ tháng ngày tập thành, như rằng làm nũng.
Lúc này hình ảnh vẫn là như vậy, chỉ là....!thêm phần đáng sợ đi rất nhiều.
Đối diện với ánh mắt mơ hồ, Cẩn Ngọc Trì thật muốn hôn anh, tựa như trước kia giống nhau, khẽ nhấp môi, cậu ủy khuất sờ thoáng lên gò má tái nhợt ấy, ngạc nhiên là, bức tường vô hình biến mất không tung tích.
Ánh mắt cậu sâu không thấy đáy, bỗng cười điên dại vài thanh.
' Cẩn Ngọc Trì...!thật biết cách làm anh hãi hùng ' Thời Niên Yến nuốt xuống một ngụm nước miếng, anh chịu đựng âm thanh chói tai muốn đâm thủng màng nhĩ, vươn tay sờ soạng cổ, chạm đến lấp ló dây đeo rất mảnh, sợi chỉ đỏ làm chủ yếu, sau đó vòng quanh bệnh lấy những sợi chỉ ngũ sắc khác nhau, túi bùa được lộ ra, Cẩn Ngọc Trì nhăn mặt.
Chạm đến cùng tay anh, như muốn xem thứ này sẽ làm gì được cậu, một cố thiêu cháy bốc lên, nóng đến mức
Cần Ngọc Trì thu tay, cùng lúc chẳng để cậu định dạng được vấn đề, lực lượng lớn từ túi gấm đó hất văng đi cậu.
Cần Ngọc Trì tức giận, muốn xé rách dây bùa kia, thật đáng tiếc là, một khi khởi động vòng bảo hộ, trừ khi vật chủ là Thời Niên Yến tự động tách rời, thì Cần Ngọc Trì mất đi cơ hội tiếp cận anh.
Thời Niên Yến giật nhẹ đầu ngón tay, như lửa nóng thiêu cháy da thịt, một thoáng lướt qua đó làm anh hiểu được tại sao.
Ngước ánh mắt mệt mỏi nhìn xung quanh, Thời Niên Yến lắc đầu không nói gì cả, anh bộ dạng như muốn đem suy nghĩ vớ vẩn đá ra khỏi đầu, chống tay bám lên bồn rửa mặt, Thời Niên Yến phủi bụi trên quần áo, khăn dùng một lần lau bọt nước trên mặt và tay.
Tiếng dép sột soạt rời khỏi nhà vệ sinh, đong đưa dây bùa hộ mệnh quái đến ngực, tựa như một vật trang sức đắc tiền, cùng ôn nhuận trẻ trung Thời Niên Yến, đúng là phẩm vị hơn hẳn.
Cẩn Ngọc Trì nhìn chẳm chẳm anh, sau đó vẫn tiếp tục theo đuôi lẽo đẽo, vừa đi cậu vừa nhìn kiến trúc của nơi này.
Có vẻ còn muốn cổ tích và quy củ hơn cả nhà cậu.
* Thư phòng.
Thời Niên Yến khẽ khàng gõ cửa, vài giây chờ đợi, anh nhìn hoa văn họa tiết gỗ của quý trác tuyệt, nhẹ nhàng tiếng nói của Trần Duyên đặc biệt lười biếng vang lên, mang theo một cổ dụ hoặc khác lạ, Cẩn Ngọc Trì tinh thần lập tức cảnh giác lên.
Với tình địch, chính thất làm sao có thể không phát giác ra đâu, cậu cắn môi dưới, nhìn ngốc ngốc Thời Niên Yến vẫn đi vào, bản thân suýt không nhịn được muốn bóp chết cái thứ đần độn này!
Cửa thư phòng chầm chậm đẩy vào, không gian bên trong rất tối, ánh đèn bên trong phụ trợ cùng ánh trăng, còn tính là thấy được quang cảnh bên trong, đã từng lưu đến nhiều lần.
Thời Niên Yến cũng tính là ghi nhớ những đồ vật và sắp xếp của thư phòng, vậy nên dù khá tối, anh vẫn rõ ràng đi tới.
"Lại gần đây" Trần Duyên ngồi ở trường kỷ, sập ghế bằng phẳng được phô hảo những tấm thảm dày, tránh để xương cốt của hắn bị cộm đau, Thời Niên Yến hơi do dự vài gây, Trần Duyên không cho phép khước từ, anh bất đắc dĩ thở dài.
"Sợ?" Mãi không thấy anh đi lên, Trần Duyên nhướng mày hỏi, ám muội như có như không, ẩn hiện dưới ánh sáng mập mờ càng thêm vẻ dụ hoặc của cáo.
Thời Niên Yến nhìn chẳng rõ biểu cảm của Trần Duyên, anh khẽ chớp mắt, ngược sáng ánh trăng núp bóng, thân ảnh anh đi lên, vừa tiến, ngập ngừng giọng nói mấp máy "Chú....!đèn quá tối hại mắt, có cần phải bật lên hay không?"
Đứng trước mặt Trần Duyên, Thời Niên Yến cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy chính mình, cổ tay mát lạnh của việc vừa chạm phải nước, đối nghịch với sức ấm của Trần Duyên.
Hắn thể hàn, dễ chịu cảm lạnh, vậy nên luôn chú ý giữ ấm, thư phòng mang hương nhã cổ điển của sách và gỗ, rộng rãi thiên hướng cổ đại tranh vách và hiện đại á
ลิน.
Trần Duyên vỗ khẽ tay anh, trong tối, đánh giá từng đạo vết bỏng và thương tích, kéo đứa nhỏ hắn trông từ bé mà lớn ngồi ở bên cạnh, đầu ngón tay đan xen nhau, Thời Niên Yến ngượng ngùng đến mức tay theo đó cứng đờ chẳng dám động.
Ngứa ngáy kích thích, theo bản năng, anh muốn thu lại tay, chăm chú nhìn theo chuyển động mà Trần Duyên làm, bây tri bất giác ngầng đầu, đối diện với một đôi mắt thâm ý, rất gần làm sao.
Trần Duyên hương tay vuốt nhẹ ở khóe mắt tàn dư mệt mỏi của Thời Niên Yến, cùng pha lẫn đau lòng " Cần gì phải chịu tội như vậy? "
....!dạ? " Thời Niên Yến đáp, nhưng không rõ lắm Trần Duyên đang nói về vấn đề nào.