Những người chạy trốn đang ở thấp hơn mặt đất của Gumaunten, chính xác bên dưới một kiến trúc hoa lửa công cộng(1). Họ ở trong một phòng đủ kín tiếng, và đủ thoáng để ngửi thấy mùi gai dầu từ bên trên. Căn phòng gồm bốn bức tường khảm tranh truyện cổ Omataan Agaiji(2), một cầu thang, một thảm lớn, một bàn thấp bằng gỗ và một bộ đồ trà. Những người lạ mặt có thời gian giới thiệu ngắn. Giữa Iruk Albar và Yoal Layl thiết lập mối quan hệ kính cẩn và tôn trọng. Con gái của Albar là điển hình dân Otman tham vọng kiến thức. Cô ấy có giọng nói nhẹ dứt khoát, có tư cách của học viên hoàng gia danh dự. Hàng tá hơn hai chục loại bột bày ra thảm, Yoal và Iruk có cuộc trao đổi của học giả.
Gã bịp gọi đó là phép màu của học thuật. Shouduhud ngồi tựa tường nghiêm túc gảy một cây đàn Shem(3). Không phải một bản nhạc, nó có nhịp điệu ngẫu nhiên kì lạ. Chậm, sắc và vang vừa đủ, đôi lúc đục. La'ahad nói nó buồn. Cô gái nhỏ ngồi bó gối bên cạnh vũ công, và cô gái chiến binh ngồi cạnh cô.
"Tiếp theo em định làm gì?" Amahr hỏi, chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn say gai dầu, nhìn cây đèn treo tường.
"Em muốn đi nhìn vài vòng chỗ này. Sau đó chúng ta sẽ cùng đến lâu đài Ihsin Ebu ."
"Em định đi dạo trong một nhà thổ? Giữa những Unaih(4)? Không, đừng mượn danh họ, anh không đồng ý! Và em định đến chỗ người thứ hai nắm quyền lực sau thiên hoàng, khi chỉ vừa cướp lễ hành quyết?
"Anh đã hỏi nhiều hơn, Amahr. Vâng."
"Em đã giấu diếm, La'ahad. Em đã hứa nói nếu định làm gì nguy hiểm. Em vừa cứu anh ngay trước mũi lính Samum. Anh không thể để em làm Unaih đi lại trên đó."
"Em sẽ không làm một Unaih."
"Ngồi yên ở đây, La'ahad."
"Điều đó không thể, Amahr. Em cần kiểm tra vài thứ."
"Vậy anh sẽ đi cùng em."
"Trên đó toàn khói lá Khát. Lúc này anh đang bị truy lùng."
"Anh đã hứa làm người giám hộ của em. Anh phải bảo vệ em an toàn. Nếu em không phải một Unaih, em không thể đi trên đó nếu không có người giám hộ."
La'ahad đã nói chừng mực và Amahr từ tốn. Họ cương quyết. Rikamathraa chỉ đang mài dao Tut. Nó là sự xuất hiện mới. Một con dao cũ xỉn màu gỉ sắt. Cô vẫn mặc đồ hầu nữ Bujut, nhưng tháo mũ trùm, để lộ đuôi tóc vẫn buộc giống như lúc ở chỗ nhà thông thái.
Gã bịp tăng tốc ngón tay, giai điệu nghe giống tiếng một cơn bão cát:
"Anh bạn nhảy múa đã thông minh hơn, nhưng lại để sự cộc tính làm ngu ngốc!"
Người đàn ông bản địa đứng bật dậy bước ngang qua phòng. Đàn Sham đứt cả ba dây, và khúc độc tấu dừng. Vũ công siết chặt cổ áo gã bịp, xốc gã nhẹ nhàng như xốc một bó rơm cho bò. Amahr nhìn thẳng vào đôi mắt trắng đục của Shouduhud. Gã mù cười, xô nếp bên mặt vẫn xanh tím:
"Cậu đang chứng minh tôi đúng, anh bạn."
"Vậy Shouduhud thông thái, nói cho tôi tất cả những gì kẻ đần này không biết. Nói cho La'ahad Hira Tostearad ở đâu. Kết thúc chuyến đi quái đản này! Tôi sẽ đấm vào mặt cậu ta! Cậu ta để em gái mình lang thang ngoài sa mạc làm chuyện liều lĩnh! Nào hoặc sẽ chẳng thấy cái quái gì hết nhà thông thái!"
"Chưa đến lúc."
Không gian trong phòng nghẹn ứ. Iruk kịp can thiệp trước khi vũ công ném gã bịp, cô bắt chặt và ấn cổ tay anh. Gã mù ngã ngồi xuống thảm. Lần nữa Iruk đá vào khoeo chân Amahr như lúc ở bục xử tử. Vũ công cao, nhưng cô gái người lai đã luôn lơ lửng trên đôi giày. Cô gái nhỏ hứa sẽ giải thích chi tiết kế hoạch vào hôm sau. La'ahad trông buồn, điều đó khiến Amahr thất vọng hơn là tức giận.
----
1, Lầu hoa lửa (Hư cấu): Gần giống như Kỹ viện hoặc Thanh lâu.
2, Truyện cổ Omataan Agaiji (Dựa trên Taketori Monogatari và từ Kometsubu no naka no shōjo- nghĩa là người phụ nữ trong hạt gạo): Một truyện cổ của Tahandanja. Truyện kể vào thời trị vì thứ VII vương quốc Tahaldanja. Thiên hoàng người Otman trong một lần cùng đội quân Sajuu cưỡi thảm đến các ốc đảo phía Tây Tahandanja, dựng trại nghỉ lại dọc đường. Sáng hôm sau, quân lính bắt được một người bản địa già ăn cắp một bao lúa mì. Musuiayatb đệ VII tha cho ông già tội ăn cắp, và tặng thêm ông một túi gạo để cứu đói cả gia đình. Để tạ ơn, người bản địa lấy từ túi lúa mì một hạt lúa và tặng lại thiên hoàng. Musuiayatb đệ VII rất ngạc nhiên về món quà, nhưng vẫn giữ lại hạt gạo.
Đội quân của thiên hoàng bị lũ quỷ sa mạc lừa rơi vào một vùng chỉ toàn cát và cát. Binh lính thiếu lương thực ngày càng mệt mỏi. Một đêm, trong giấc mơ thiên hoàng nghe thấy một lời thì thầm rằng hãy đem hạt gạo được tặng gieo xuống cát. Sáng hôm sau Musuiayatb đệ VII làm theo giấc mơ, gieo hạt gạo xuống cát, phút chốc nó trở thành một cánh đồng phì nhiêu. Quân lính reo hò và bắt đầu gặt hái hoa màu. Họ tìm thấy ở giữa cánh đồng một cô gái bản địa. Hóa ra cô là cháu gái ông già, và ông già được thiên hoàng tha chết là một vị thần sa mạc đã thử thách những người Otman. Sau đó cô gái chỉ cho đội quân cách vượt qua thử thách của lũ quỷ. Đến cuối ngày thứ 3 họ nhìn thấy các ốc đảo đầu tiên dưới dãy Hemfiq. Thiên hoàng ngỏ lời muốn đón cô gái về lâu đài, nhưng cô gái từ chối vì đã hết thời hạn ba ngày trong hình hài người, và cô biến mất để lại một vỏ trấu.
(Xem thêm Phần 3 Chương 12)
3, Đàn Shem (Từ Sanshin- nghĩa là 3 dây): Một loại nhạc cụ của người Otman. Đàn Shem thường gắn với các màn biểu diễn của Unaih.
4, Unaih (Từ Geisha và Utsukushī hana/zahrat jamila nghĩa là Bông hoa đẹp): Unaih là các cô gái có tài ca múa, kể truyện, biểu diễn kỹ nghệ. Các Unaih làm việc ở lầu hoa lửa.