Call Boy

Dịch: Lãng Nhân Môn

- Không.

Tôi đi rình Chu Mạn Như với người đàn ông khác sung sướng cùng nhau thì có.

- Được rồi.

Hoắc Chính bĩu môi tỏ vẻ chẳng tin:

- Ông yên tâm, chỉ có mỗi tôi biết vụ này thôi, ông còn không tin vào nhân phẩm của anh em à? Tôi sẽ không đi nói lung tung

đâu, nếu ông lên giường với cô Chu rồi thật thì mau nói tôi nghe coi.

Hoắc Chính khoác vỏ bọc học thánh nhưng trong nội tâm thì một bồ đen tối. Giờ thì tôi đã hiểu loại người này đáng sợ đến mức

nào rồi. Cậu ta vừa bật đài lải nhải thì chưa đạt mục đích là không chịu tắt đi.

Tôi giải thích với Hoắc Chính nửa buổi trời mà cậu ta còn muốn đổi cách thẩm vấn khác. Tôi nảy ra một ý, bèn nhanh chóng lái đề

tài đi:

- Ông nói coi, tôi phải làm sao thì người phụ nữ trưởng thành như cô Chu mới thích tôi đây?

- Không thích ông mà lên giường với ông làm gì?

Rõ ràng là Hoắc Chính vẫn còn luẩn quẩn với chuyện kia.

- Lên giường có thể đánh đồng với thích được à? Thời nào rồi mà phải thích mới được lên giường?

Tôi không phủ nhận nữa, bởi vì tôi cảm thấy nếu tôi không nhận thì Hoắc Chính sẽ hỏi mãi không dừng.

- Cũng phải.

Hoắc Chính gật đầu:

- Tôi có cách để hớp hồn mấy cô trưởng thành chín chắn thật đấy.

Tôi vốn chỉ định đánh lái đề tài chứ chẳng trông cậy vào Hoắc Chính hiến được kế gì, bởi vì cậu ta chỉ là thằng FA chưa mảnh tình

vắt vai mà thôi. Ai ngờ cậu ta lại có thể cho tôi niềm vui bất ngờ cơ chứ!

- Cách gì?

- Đuổi dồn đánh mạnh!

Hoắc Chính phun ra bốn chữ chậm rề.

- Cách đó ổn không?

Tôi nghi ngờ hỏi lại.

- Ổn quá đi chứ lại!

Hoắc Chính giải thích:

- Tôi bảo đuổi dồn đánh mạnh không có nghĩa là ông cứ quấn rịt lấy cô Chu, làm thế là toi cơm ngay. Ý tôi là ông phải dùng cách

đó để tìm hiểu xem cô ấy thích gì, rồi tấn công thẳng vào sở thích ấy là ăn ngay!

- Cao thủ! Có phải ông có đối tượng rồi không? Nếu không sao mà rành thế?

Tôi nhìn Hoắc Chính bằng ánh mắt hoài nghi. Thằng cha này bình thường nhìn ngu ngu mà không ngờ rành việc tán gái đáo để.

- Người ta vẫn là một bé trai tân ngây thơ trong sáng nhá.

Hoắc Chính cười e thẹn, tôi nhìn mà buồn nôn, sởn hết cả da gà.

Có kế hoạch tác chiến rồi thì phải biến kế hoạch thành hành động cụ thể. Làm thế nào để hẹn Chu Mạn Như ra gặp rồi quấn lấy

cô mà không để cô ghét mình, đúng là một công việc gian nan.

Hôm ấy vừa tan học, thấy Chu Mạn Như đi ra khỏi lớp, tôi bèn đi theo ngay sau lưng cô:

- Cô Chu ơi, tối nay đi ăn với em đi?

- Tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rõ với em rồi mà, chúng ta không thể phát triển quan hệ được.

Chu Mạn Như cau mày.

- Nói thế là cô đồng ý rồi nhé.

- Tôi đồng ý bao giờ?

- Chúng ta hẹn ở tiệm cơm mới khai trương gần cổng trường nha, sáu giờ tối nay, không gặp không về.

Tôi cứ cười tươi rói, mặc cho Chu Mạn Như nói gì cũng giả bộ không hề nghe thấy.

Chỉ một lúc sau đã có một đám người vây quanh chỉ trỏ hai chúng tôi.

- Kia không phải là con hồ ly phá nhà người khác đó sao?

- Cô mù thông tin thật đấy. Cô giảng viên kia không phải người thứ ba đâu, cô ấy đang yêu đương với một cậu học trò, chắc là

cái cậu bên cạnh kia kìa.

- Ôi tình thầy trò à? Đúng là chân ái!



Thấy sắc mặt Chu Mạn Như càng ngày càng sa sầm xuống, tôi thở phào. Tôi đang đánh cược, cược rằng Chu Mạn Như không chịu

nổi lời đồn đãi nên sẽ chấp nhận thỏa hiệp thôi.

May mà tôi cược thắng.

Tôi tới gần Chu Mạn Như rồi nhỏ giọng nói:

- Coi như vì lần trước em giúp cô đi, tối nay cô nhất định phải tới đấy.

Nếu cô không đến, chẳng phải tôi sẽ mất trắng tiền đặt cọc hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui