Call Boy

Dịch: Lãng Nhân Môn

***

- Được.

Chu Mạn Như đồng ý cực kì thoải mái.

- Cô Chu, cô không đi cũng…Hả? Cái gì? Cô đồng ý?

Tôi ngẩng đầu lên, một đống từ ngữ thao thao bất tuyệt chuẩn bị sẵn chẳng có chỗ mà dùng.

- Ừ, chiều gặp.

Chu Mạn Như mỉm cười với tôi, làm cho hồn tôi treo lơ lửng. Tôi đã chuẩn bị để trường kì kháng chiến khó khăn gian khổ, thế mà

thành trì đổ dễ vậy sao?

Mãi đến khi cô đã đi xa rồi mà tôi vẫn còn cảm thấy không chân thực. Xưa nay tôi chưa bao giờ tán gái, Chu Mạn Như còn từng


bày tỏ thẳng thắn rằng cô sẽ không yêu đương với tôi, cho nên tôi không biết lần này có thể coi là hẹn hò hay không nữa.

Khi vào rạp chiếu phim, tôi vốn định chọn một bộ phim kinh dị. Trong truyện toàn viết khi xem phim kinh dị thì cô bạn gái sẽ nép

trong lòng bạn trai, rồi bạn trai có thể nhân cơ hội này để gần gũi bạn gái, sau đó mọi chuyện tiếp theo diễn biến trôi chảy còn

gì? Tôi cũng muốn thử cảm giác Chu Mạn Như nép vào lòng mình xem thế nào, chỉ nghĩ thôi đã thấy rất tuyệt rồi.

Nhưng lý tưởng thì tốt đẹp mà hiện thực lại tàn khốc, Chu Mạn Như vừa vào đến nơi đã chọn một bộ phim văn nghệ, đã thế còn

là phim văn nghệ kết thúc BE. Tuy bỏ qua cơ hội này tôi cũng tiếc đứt ruột, nhưng tôi vẫn tôn trọng quyết định của cô.

Khi phim chiếu, đầu óc tôi cứ trôi đâu đâu, thực ra là đang ngẫm nghĩ kế hoạch tiếp theo khi phương án một không thành. Ai ngờ

trên vai bỗng nhiên nặng trịch, tôi quay lại nhìn thì thấy Chu Mạn Như đã dựa vào vai tôi khóc nấc lên.

Trong nháy mắt đó tôi mừng như mở cờ trong bụng, đây có phải là buồn ngủ gặp chiếu manh trong truyền thuyết không?

Tôi đang vắt óc nghĩ phải tác chiến thế nào thì con gái nhà người ta đã tự dâng đến cửa luôn rồi.

Tôi thuận thế vươn tay ôm Chu Mạn Như vào lòng, cả người Chu Mạn Như hơi cứng lại một chút nhưng cô không phản đối. Tôi thở

phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng âm thầm cân nhắc xem có phải thế này nghĩa là Chu Mạn Như cũng không bài xích việc ở bên tôi

hay không.

Tôi đánh bạo trườn tay xuống dưới, xuyên qua vai áo, chạm vào xương quai xanh của Chu Mạn Như. Khi bàn tay tôi sắp sửa lần

đến hai gò đồi xuân tròn trĩnh của cô thì di động trong túi lại kêu ầm lên.

Tôi khựng lại, sao cú điện thoại này gọi đến đúng lúc quá vậy?


Tôi và Chu Mạn Như nhìn nhau, cuối cùng cô bật cười phá vỡ cục diện xấu hổ rồi nói nhỏ:

- Nghe đi, người ta sắp cúp rồi kia kìa.

Tôi định tắt máy luôn, thế nhưng khi nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình thì vẫn đành gật đầu với Chu Mạn Như:

- Chờ em một chút.

Sau đó tôi cầm máy chạy ra ngoài phòng chiếu phim.

- Alo, chị Du? Chị tìm em có việc gì không?

- Tối nay gặp nhau đi, ở quán café Ấn Tượng Xưa gần trường cưng nhé.

- Chị định làm gì?

- Alo? Alo?

Nghe tiếng ngắt máy truyền đến từ đầu dây bên kia, tim tôi thắt lại, mí mắt phải giật liên hồi như có chuyện gì chẳng lành sắp

sửa xảy ra. Cảm giác này khiến cho tôi vô cùng bất an.

Khi tôi lo âu về đến phòng chiếu thì Chu Mạn Như hỏi:


- Chuyện gì thế?

Tôi còn đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng, không biết tối nay chị Du hẹn gặp tôi để làm gì. Nghe thấy cô hỏi thì tôi chột dạ:

- Không… không có gì.

Chu Mạn Như nhìn tôi với ánh mắt hồ nghi, ánh mắt ấy khiến cho tôi có cảm giác cô đã nhìn thấu hết thảy. Tôi bị ý nghĩ này dọa

sợ vãi linh hồn, chỉ biết lắc đầu ép cảm xúc tiêu cực xuống rồi giả bộ không có gì xảy ra để xem phim tiếp.

- Phim chiếu xong rồi, em còn xem gì nữa thế?

Khi tôi lấy lại tinh thần rồi nhìn lên màn ảnh thì phát hiện ra người ta đã cho chạy credit rồi, trong nháy mắt đó, vẻ mặt tôi ngụy

trang lên nứt toác ra và trong lòng thì thầm giận cuộc gọi của chị Du ban nãy. Chị ta khơi lòng hiếu kì của tôi rồi lại nói chẳng rõ ràng, không phải là phá hỏng chuyện của tôi hay sao?

Tôi đang nghĩ xem phải giải thích thế nào thì lại thấy Chu Mạn Như đi ra khỏi rạp chiếu phim rồi, thế là đành phải vội vã đi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận