Ăn sạch bách
Nam Đăng tin tưởng Liên Dịch nhất, đó là vì ở chung với anh lâu như vậy rồi, tuy cậu đơn thuần và thiếu vốn sống, nhưng cũng không có nghĩa là chẳng hiểu cái gì.
Cậu buông Liên Dịch ra, hai tay giấu ở sau lưng, đợi anh giải thích.
Lúc này đầu thỏ cũng ngửi được một chút hương vị đồ ăn, vòng quanh dưới chân Liên Dịch, muốn vòi ăn với anh.
Bây giờ Liên Dịch chẳng thèm đếm xỉa tới đầu thỏ, anh im lặng chốc lát: "Tôi có mắt âm dương, có thể nhìn thấy quỷ hồn."
Anh từng nghĩ tới việc tìm một cơ hội thích hợp để bộc trực, cũng từng nghĩ hay là cứ giấu nhẹm đi, đến tận khi anh giải ra được cấm chế trên người, thoát khỏi nội viện không làm thiên sư nữa.
Lá gan của Nam Đăng nhỏ như vậy, bộ dạng run lẩy bẩy trốn trong tủ quần áo trước đây anh hãy còn nhớ rõ ràng.
Nếu Nam Đăng biết được thân phận của anh, có lẽ sẽ không đến gần anh nữa, anh sẽ lại lẻ loi một mình.
"Mắt âm dương?" Nam Đăng nghi hoặc, "Có phải là...... mắt của anh khác với người ta không?"
Mắt trái Liên Dịch bị thương, sau này từng trải qua cải tạo, Nam Đăng tự nhiên mà nghĩ tới điểm này.
"Phải", Liên Dịch thuận theo lời của cậu đáp lại, "Là vì nguyên nhân này."
Hầu kết của anh cuộn lên cuộn xuống, thần kinh căng thẳng thoáng buông lỏng.
Nam Đăng lại hỏi: "Vậy anh...... anh có thể thấy tôi từ lâu rồi."
Cậu có phần không vui cho lắm, lông mi rũ xuống lay động: "Anh còn nói, là vì nhận đồ của tôi."
Đặc biệt là cậu còn lặng lẽ cắn Liên Dịch nữa, tuy rằng không thể thành công.
Cho nên ngay từ đầu Liên Dịch đã có thể nhìn thấy cậu, nhưng lại giả bộ không biết cái gì.
Liên Dịch lại im lặng, lần này không viện cớ được nữa, đành nói thật: "Tôi không muốn dọa em chạy."
Nếu anh không giả bộ một chút, chỉ e Nam Đăng sẽ không tới gần anh lần thứ hai.
Nam Đăng nghe thấy lời anh nói, ngẩng đầu lên nhìn anh một hồi.
Ngoại trừ một chút không vui vì bị lừa ra, kỳ thực Nam Đăng vẫn có chút chột dạ, dẫu sao cậu cũng từng coi Liên Dịch như đồ ăn, muốn nuốt sinh hồn của anh.
Kết quả cắn không nổi, cộng thêm bị Liên Dịch phát hiện, sợ anh sẽ kêu thiên sư tới bắt mình.
Sau nữa, Liên Dịch đối xử với cậu quả thực rất không tệ, thái độ căn bản chẳng hề giống người bình thường nên có với quỷ hồn, Nam Đăng cũng ngày càng thích tới gần anh hơn.
Nếu đúng như lời Liên Dịch nói, chút che giấu này hình như cũng không sao cả, khoảng thời gian ở bên cạnh Liên Dịch, là lúc Nam Đăng an toàn nhất thả lỏng nhất.
Chẳng qua điều này cũng khiến cậu ý thức được, cái người Liên Dịch này dù tốt đi chẳng nữa, cũng không đơn thuần thoạt như bề ngoài, anh cũng có lòng riêng, có bí mật cất giấu không muốn nói ra.
Người sống quả nhiên là sinh vật phức tạp nhất, Nam Đăng thầm nghĩ, quỷ hồn chẳng cần suy xét quá nhiều, cũng không giống đầu thỏ, chỉ cần lấp đầy bụng là đủ.
Cậu đứng tại chỗ, nhỏ giọng nói: "Được rồi......"
Không vui thì không vui, Nam Đăng vẫn còn chưa tới nỗi tức giận, nghe lời giải thích của Liên Dịch có thể chấp nhận được.
Liên Dịch tới gần cậu nửa bước, vươn tay vô thức muốn nắm lấy Nam Đăng, nhưng hiện giờ Nam đăng không có thực thể, chẳng thể chạm vào chân chính.
Bấy giờ, cơ thể của Nam Đăng bỗng chợt sáng chợt tối, thay đổi giữa hai loại trạng thái, một lát sau thì ổn định lại.
Nam Đăng lại biến thành người, ngửa đầu hô hấp dồn dập.
Trên người cậu vẫn mặc bộ quần áo Liên Dịch mua cho, trước đó biến về hồn thể, quần áo cũng theo đó mà hủy đi thực chất, bây giờ cũng khôi phục lại như ban đầu.
Liên Dịch không hề do dự, lập tức túm lấy cánh tay Nam Đăng, ấn cậu vào trong ngực ôm thật chặt.
Anh nặng nề thở ra một hơi, một bên vỗ về dọc sống lưng Nam Đăng, cúi đầu ngửi mùi giữa những sợi tóc của cậu.
Nam Đăng hòa hoãn tinh thần, nhận ra nhiệt độ cơ thể của Liên Dịch có hơi cao.
Cậu vừa mới thay đổi trạng thái, đầu ngón tay vẫn còn lạnh ngắt, sờ sờ sườn mặt của Liên Dịch: "Anh đang bị sốt sao?"
Trước đấy không chú ý tới, sắc mặt anh cũng không tốt lắm.
Nam Đăng quan tâm nói: "Bị hai con quỷ kia đụng vào rồi ư?"
Liên Dịch ép xuống cơn quặn thắt trong lồng ngực: "Không phải."
"Xin lỗi", anh nhẹ giọng nói: "Là lỗi của tôi."
Anh xin lỗi, chút không vui trong lòng đó của Nam Đăng cũng hoàn toàn bay biến, chủ động ôm chặt lấy Liên Dịch: "Không sao, anh không bị gì là tốt rồi."
Cảm giác đau đớn từ cơ thể dần dần thưa thớt, đôi mắt Liên Dịch cụp xuống, lòng bàn tay nóng phỏng xiết lấy hông Nam Đăng.
Anh không rõ cấm chế của Trác Thanh rốt cuộc phát tác như thế nào, trước mắt xem ra vẫn chưa thể chết người.
Nếu thật sự không có biện pháp cởi bỏ, sau khi anh chết biến thành quỷ, vẫn muốn tiếp tục giữ Nam Đăng ở bên cạnh.
Sau đó không lâu, Nam Đăng đi ra khỏi phòng ngủ, cẩn thận quan sát bốn phía.
Sát khí trong phòng đều đã tản đi, chậu hoa gãy mấy cành cây, đèn sàn bị đụng ngã, trừ mấy cái đó ra thì không có dị dạng khác.
Xem ra thực lực của thiên sư bắt quỷ cũng không tệ lắm, nhanh như vậy đã giải quyết xong sự việc.
Nam Đăng nâng đèn sàn lên, tự dưng nhớ tới tên thiên sư cực kỳ lợi hại, gặp phải ở công viên trò chơi lúc trước.
Cậu nghĩ may mà kịp thời trốn đi, không có đối mặt với thiên sư tới đêm nay, bằng không ngộ nhỡ bị nhìn ra không phải là người sống chân chính......
Nam Đăng hơi nghĩ mà sợ, chạy đi khóa kỹ cửa chính lại, kéo chặt rèm cửa sổ.
Liên Dịch vẫn còn ở phòng ngủ, kiểm tra bùa trận bị phá hư.
Anh thiết lập tổng cộng hai cái bùa trận, một cái ở bên ngoài phòng ngủ, một cái bảo vệ tủ quần áo chỗ Nam Đăng.
Mục tiêu đêm nay của những oán hồn kia rõ ràng là Nam Đăng, nguyên nhân tạm thời chưa rõ, mà bùa trận bên ngoài phòng ngủ không bị vỡ, cái ở tủ quần áo này chỉ có thể là do Nam Đăng phá vỡ trong lúc vô tình.
Liên Dịch đi tới trước tủ quần áo, tay phải khẽ nâng, đốm sáng vụn vặt từ mặt đất dâng lên.
Bùa trận anh đích thân dùng linh thuật thiết lập, trực tiếp bể thành thế này đây.
Nam Đăng rất đặc biệt, thân phận của cậu vẫn còn nghi vấn, về điểm này Liên Dịch đã biết từ lâu.
Bây giờ xem ra, cậu cũng hề yếu ớt như thoạt nhìn.
Liên Dịch từng hỏi nội viện về hồ sơ bảo tồn của Tháp Nghiệp chướng có liên quan tới quá khứ của Nam Đăng.
Nhưng Nam Đăng nói tên mình là tự đặt, cũng không có ký ức trước đó, căn bản không tìm được bất kỳ thông tin nào có đề cập tới cậu trong hồ sơ.
Về phần con Quỷ Vương nghe nói bị nhốt ở trong tháp ấy, lại càng không ai biết, dường như cũng chẳng ai trông thấy.
Đầu thỏ lặng lẽ nhảy tới gần, há miệng ăn hết toàn bộ đốm sáng trôi nổi.
Liên Dịch không ngăn cản, nó vừa mới ăn xong, thì Nam Đăng cầm một chai nước bùa tiến vào.
"Này chắc là của thiên sư để lại", Nam Đăng bỏ nước bùa vào trong tay Liên Dịch, "Anh mau uống đi."
Liên Dịch "Ừm" một tiếng, mở nắp chai nước bùa ra nhưng không uống, nhân lúc Nam Đăng không chú ý thì đổ vào bồn hoa bên cửa sổ.
Anh là sát thể trời sinh, nước bùa chẳng có chút xíu tác dụng.
Nam Đăng cũng không muốn uống nước bùa, giữ lại một chai còn thừa.
Cậu lại phát hiện ra một vấn đề, tự mình lẩm bẩm: "Vì sao lại là hai chai nhỉ?"
Lẽ nào thiên sư biết trong phòng có hai người? Hay là trùng hợp mà thôi.
Liên Dịch nghe thấy lời này, giữa mày hơi nhíu lại.
Lâm Cửu tới quả thực rất đúng lúc, gần như là xuất hiện đồng thời với oán hồn, nhưng nhìn đủ loại phản ứng của hắn, lại chẳng giống như được dự báo trước.
Liên Dịch xoay người tới phòng sách, mở ngăn kéo lấy thông tấn khí ra.
Bên trong thông tấn khí quả nhiên có mấy truyền tin vẫn chưa được nhận, còn có mấy tin nhắn văn bản.
Ông Bình Nhiên cũng đã tới khu vực này, buổi tối Lâm Cửu còn thử liên lạc với anh, rất có thể là liên lạc không được nên mới tới đây một chuyến.
Coi mấy cái truyền tin chưa nhận, đáy mắt Liên Dịch lộ ra sát ý mơ hồ.
Anh không tin tưởng bất kỳ ai, bao gồm cả thiên sư nội viện, nếu như Lâm Cửu phát hiện ra sự tồn tại của Nam Đăng và có hành động lạ, anh cũng không ngại trực tiếp giết chết hắn.
Lúc này, thông tấn khí nhận được một truyền tin bằng văn bản mới, đúng là của Lâm Cửu gửi tới.
"Liên thủ tịch, oán hồn bắt được đêm nay, có cần ghi chép lại trong báo cáo hay không?"
Tình huống quan trọng mỗi ngày các nhánh tiểu đội gặp phải, tổng cộng bắt được bao nhiêu oán hồn, đều phải ghi chép sửa sang hẳn hoi rồi gửi về nội viện.
Lâm Cửu sẽ chủ động trưng cầu ý kiến, như thể đang bày tỏ thiện chí với anh.
Vẻ mặt lạnh băng của Liên Dịch không thay đổi, lập tức kết nối với số thông tấn của Lâm Cửu.
Một lát sau, giọng nói của Lâm Cửu vang lên: "Liên thủ tịch?"
"Chuyện tối nay", Liên Dịch đi thẳng vào vấn đề: "Cậu biết bao nhiêu?"
Lâm Cửu không thể nắm bắt được thái độ của Liên Dịch, chỉ cảm thấy trong giọng điệu của anh mang theo sự rét lạnh.
Hắn châm chước nói: "Mấy ngày trước vẫn luôn không liên lạc được với anh, tôi vốn định đi tìm anh, thì tình cờ gặp phải oán hồn xuất hiện."
Nhất thời Liên Dịch không lên tiếng, Lâm Cửu tiếp tục nói: "Nếu mấy oán hồn đó do anh xử lý, có thể không ghi chép lại, thầy cũng sẽ không hỏi nhiều."
"Cái khác......" Hắn lại bổ sung thêm một câu, "Tôi không thấy gì dị thường, không rõ lắm."
Hắn không cẩn thận trông thấy chuyện riêng tư của Liên Dịch, đây cũng chẳng phải chủ ý ban đầu của hắn, Lâm Cửu muốn coi như chưa biết gì cả, càng sẽ không nói cho người khác biết.
Đầu bên kia thông tấn im lặng chốc lát, Liên Dịch dò hỏi lần nữa: "Thầy của cậu, bây giờ đang ở đâu?"
Thầy của Lâm Cửu là Ông Bình Nhiên, hắn nhanh chóng trả lời: "Mấy khu vực dạo này nghi ngờ xuất hiện triệu chứng bệnh giống nhau, thầy đang ở bên chỗ bệnh viện."
Thảo nào Ông Bình Nhiên chưa từng dò hỏi nhiều về chuyện đêm nay, phỏng chừng ông bận tới nỗi không rảnh quan tâm đến Liên Dịch.
Thân là thiên sư thủ tịch, Liên Dịch chắc là người rảnh rỗi nhất, cũng chẳng có mấy ai dám sắp xếp nhiệm vụ cho anh.
"Oán hồn không cần ghi lại", cuối cùng Liên Dịch nói: "Có việc tôi sẽ liên hệ cậu, khỏi phải tới tìm tôi nữa."
Vừa dứt lời, anh đã cắt đứt truyền tin.
Lâm Cửu bỏ thông tấn khí xuống, quả thực thở phào nhẹ nhõm.
Hắn càng thêm khẳng định, Liên Dịch có quan hệ rất thân thiết với cậu thiếu niên đó.
Chẳng qua cho dù Liên Dịch không bị cấm chế gây thương tích, thì sự kết hợp giữa thiên sư và người bình thường cũng đã vô cùng hiếm thấy.
Bởi vì thiên sư phải bắt quỷ hồn, thường xuyên rơi vào nguy hiểm, còn có thể bị oán hồn chạy thoát nhìn chằm chặp, trả thù người bên cạnh họ.
Có lẽ tình huống đêm nay, là thuộc về loại này? Sao đám oán hồn đó lại biết bên cạnh Liên Dịch có người?
Lâm Cửu lại bắt đầu nhức đầu, day day ấn đường.
Bên kia, Liên Dịch khóa thông tấn khí vào trong ngăn kéo lần nữa, còn có một bình oán hồn đầy ắp.
Đúng lúc Nam Đăng qua đây tìm anh, đứng ở bên ngoài gõ gõ cửa phòng, vừa ngáp một cái: "Tôi buồn ngủ, muốn đi tắm."
Liên Dịch xoay người, anh vừa trông thấy Nam Đăng xuất hiện, mặt mày liền trở nên dịu dàng hẳn, đáp: "Được rồi."
Anh dẫn Nam Đăng đến phòng tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước đủ ấm cho cậu, dặn dò đừng tắm quá lâu.
Nam Đăng gật gật đầu, một hồi nữa tắm xong, còn phải kêu Liên Dịch sấy tóc giúp cậu nữa.
"Hai ngày nữa", Liên Dịch đột nhiên nói, "Tôi dẫn em rời khỏi chỗ này."
Nam Đăng tò mò: "Anh muốn đi đâu ạ?"
Cậu không hỏi vì sao lại rời đi, hẳn là cậu bằng lòng theo cạnh anh.
Liên Dịch sờ sờ mái tóc đen của cậu: "Nói sau nhé."
Nếu phải rời đi thật, điều Nam Đăng nghĩ tới đầu tiên là mèo đen nhỏ.
Đã mấy ngày rồi mèo đen không tới tìm cậu, chẳng biết nó đi đâu, có phải đang bận hay không.
Nam Đăng hy vọng có thể nói lời tạm biệt với nó, còn có tinh linh nhỏ biết bay kia nữa.
Cậu lại gật đầu, vươn tay đón lấy nước nóng rơi xuống từ đầu vòi hoa sen, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng động, như là của đầu thỏ làm ra.
Nam Đăng hô một tiếng: "Thỏ con?"
"Tôi đi xem thử."
Liên Dịch bảo Nam Đăng tắm lẹ, mình thì đứng dậy rời khỏi phòng tắm, lần theo tiếng ban nãy tới ngoài phòng sách.
Anh đẩy cửa phòng khép hờ ra, trông thấy ngăn kéo khóa chặt không biết đã bị mở ra từ bao giờ, đầu thỏ đang vùi mình trong đó, đè lên một cái bình gốm dồn sức gặm.
"Thỏ con!"
Liên Dịch nghiêm giọng nói, tiến lên định ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước.
Quỷ hồn bên trong bình gốm, hoàn toàn bị đầu thỏ ăn sạch bách.
Đầu thỏ ngó Liên Dịch, điềm nhiên như không mà mở to đôi mắt đen kịt, không nhịn được ợ ngay hai cái.
Cùng lúc ấy, xa xa ở nơi động sâu nào đó dưới lòng đất, một con quỷ hồn cả người đầy sương mù ẩn náu bên trong, cảm ứng được ấn ký rải rác đều đã biến mất.
Vụ quỷ căm phẫn rít gào, tóm lấy một oán hồn đang run lẩy bẩy bên cạnh, xé rách rồi nuốt vào trong bụng.
Bên hông Vụ quỷ, còn chất đống nhiều oán hồn hơn, chen chúc lít nha lít nhít một chỗ.
"Tìm được chưa?"
Trên đỉnh đầu gã có một pháp khí hình tròn bay lơ lửng, đang chậm rãi tỏa ra hào quang, đồng thời truyền ra một giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Uế Thủ ở đâu, cậu ta ở đó."
-
Nam Đăng tắm rửa xong, quấn khăn tắm dày dặn ra ngoài.
Cậu mở cửa phòng tắm, trông thấy Liên Dịch và đầu thỏ đều đang ở cửa, láng máng nhận ra bầu không khí có chút khác lạ.
Đầu thỏ ngồi ở mép tường, nhìn thoáng qua bóng dáng Liên Dịch, lại nhìn về phía Nam Đăng.
Nam Đăng đoán được mấy phần, vẻ mặt nghiêm túc: "Thỏ con lại ăn bậy bạ rồi phải không ạ?"
Liên Dịch bình tĩnh nói: "Thôi, không quan trọng."
- ----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đầu thỏ: Anh biết đó, từ nhỏ tôi đã không có mẹ......
Khum sao đâu Liên thủ tịch! Cho thú cưng của bà xã ăn no, phúc khí đang ở phía sau!
Nói được làm được nha, chứ mài ăn quá ăn rồi đó Thỏ à (¬_¬;)