Cấm Bắt Tiểu U Linh Quý Hiếm

Tội danh

Một giấc này Nam Đăng ngủ cũng không an ổn lắm, sáu giờ sáng đã tỉnh dậy một lần.

Cậu mở mắt, vô thức tìm kiếm Liên Dịch, ngay sau đó liền trông thấy Liên Dịch nằm bên cạnh mình.

Tư thế của hai người gần như là không thay đổi gì mấy, Nam Đăng dựa vào lồng ngực anh, một tay nắm chặt anh.

Cậu vừa động đậy, Liên Dịch cũng tỉnh lại, cúi đầu nhìn qua cậu: "Em đói à?"

"Không có ạ......" Tóc trước trán Nam Đăng cọ vào cằm Liên Dịch, nắm lấy bàn tay khô ráo ấm áp của anh.

Lòng bàn tay Liên Dịch thô ráp, có mấy vết chai, sờ vào rất cứng.

Nam Đăng thoáng thấy một cái áo khoác đen vắt ở đuôi giường, chần chừ nói: "Công việc của anh, vì sao cứ phải đi vào buổi tối vậy......"

Công việc của Liên Dịch chắc là khá nhàn hạ, nhưng cứ phải ra ngoài vào ban đêm, người dân bây giờ đều rất sợ quỷ, trời còn chưa tối đã khóa chặt cửa.

Nếu như anh...... vậy cũng không đúng, thiên sư phải bắt quỷ khắp nơi, cũng không thể rảnh như vậy.

Trong lòng Nam Đăng lại có nghi vấn, nhiều hơn vẫn là lo lắng cho Liên Dịch.

Dù sao buổi tối không an toàn như vậy, không thể đổi sang công tác ban ngày sao?

"Đợi rời khỏi đây", Liên Dịch thấp giọng nói: "Tôi sẽ đổi việc."

Mấy năm nay anh cũng tích góp được một ít tiền, hoàn toàn đủ để duy trì cuộc sống.

Mặc dù còn chưa giải được cấm chế, nhưng anh cũng không lo lắng lắm, Trác Thanh đã bị đầu thỏ ăn vào, cho dù cấm chế phát tác, sau khi anh chết cũng có tự tin chạy thoát khỏi Tháp Nghiệp chướng.

Đến lúc đó hy vọng Nam Đăng sẽ không sợ hãi, bất kể anh là thiên sư, hay là oán hồn tử vong, anh đều có thể bảo vệ cậu.

Nam Đăng ngửa mặt lên, nhìn chằm chằm Liên Dịch một hồi, cảm thấy có lẽ anh lại có bí mật giấu mình.

"Vậy khi nào chúng ta đi ạ?" Cậu truy hỏi.

Đồ cần để ra ngoài vào ban ngày đều đã chuẩn bị xong, địa điểm cũng do Nam Đăng chọn, nhìn từ trên bản đồ, khoảng cách còn rất xa.

"Ngày mai."

Nam Đăng khẽ mở to hai mắt: "Nhanh vậy ạ......"

Cậu còn chưa thể thích ứng hoàn toàn với ánh mặt trời, có chút lo lắng, nói: "Lỡ đâu ở trên đường...... tôi biến lại thành quỷ thì phải làm sao?"

Đến bây giờ, Nam Đăng vẫn chưa rõ ràng nguyên nhân mình biến thành người.

Mặc dù cậu có Liên Dịch che chở, mỗi ngày có ăn có mặc chẳng cần quan tâm gì cả, nhưng nếu phải ra cửa, thì không thể không lo lắng đến một vài vấn đề.

Có thể đến chỗ khác chơi, Nam Đăng rất vui, cũng rất thấp thỏm.

"Đừng sợ, có tôi đây rồi."

Đương nhiên Liên Dịch cũng đã nghĩ đến tình huống này, anh chuẩn bị đầy đủ, nhất định phải dẫn Nam Đăng đi.

Nam Đăng lại hỏi: "Thỏ con thì sao ạ?"

Đầu thỏ nghe thấy cậu kêu mình, nhảy qua sáp lại.

Liên Dịch nói: "Dẫn theo luôn, tôi chuẩn bị thùng rồi."

Bấy giờ Nam Đăng mới yên tâm, trở người ôm đầu thỏ lên, nhỏ giọng nói với nó: "Thỏ con muốn ra ngoài chơi không?"

Đầu thỏ chẳng mấy hứng thú với việc đi chơi, nghe thấy không phải là chuyện quan trọng gì, nó cọ cọ tay Nam Đăng, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Bây giờ thời gian còn sớm, Liên Dịch vuốt ve tóc Nam Đăng: "Em ngủ thêm một lát đi."

Quả thực Nam Đăng vẫn còn ngủ chưa đủ lắm, cậu ngáp một cái, ôm đầu thỏ rồi dựa vào bên cạnh Liên Dịch như bản năng, cũng nhắm mắt lại.

Đợi cậu ngủ một giấc này tỉnh dậy, đã sắp tới trưa.

Bởi vì chuẩn bị rời đi, trong tủ lạnh không có thực phẩm mua mới, người giấy nhỏ lặng lẽ ra ngoài nấu hai bát mỳ.

Nam Đăng vẫn chưa biết dùng đũa lắm, Liên Dịch cho cậu một cái nĩa, cuốn mỳ thành một vòng nhỏ rồi lại ăn.

Đây giống như trò chơi thú vị nào đó, Nam Đăng vui không biết mệt, nước mỳ cũng húp sạch bong.

Cậu chưa bao giờ kén ăn, điểm này trái lại giống y hệt đầu thỏ, có lẽ cũng là thú cưng theo chủ.

Liên Dịch lau mặt và hai tay cho cậu, kêu cậu ra ban công đợi mình: "Hôm nay phải tưới hoa rồi."

Nam Đăng ngoan ngoãn đứng dậy rời khỏi, cầm ấm nước tưới hoa, đi đến ban công lại lưỡng lự, vòng về phòng lục ra một cây dù.

Cậu mở dù, còn đội cả nón Liên Dịch mua về, cẩn thận đi ra ban công, ngồi xổm xuống tưới hoa.

Hoa tươi trong góc mới mua về được mấy ngày, lớn lên vô cùng đẹp, đảo mắt đã nhô ra một nụ hoa nhỏ.

Nam Đăng vươn tay sờ, đầu ngón tay vừa mới chạm vào, nụ hoa bỗng "bụp" một cái lớn hơn một vòng.

Cậu giật nảy mình, vội vàng rụt tay lại, đợi một lát không thấy nụ hoa biến đổi nữa, mới tới gần quan sát cẩn thận lần nữa.

Chẳng lẽ là nhìn nhầm, hay là...... bông hoa này vốn đã lớn vậy rồi?

Nam Đăng không hiểu lắm, móc di động trong túi áo ra, muốn tìm coi người ta trồng hoa như thế nào.

Cậu không biết ghép vần, dùng tay miễn cưỡng viết ra được mấy chữ, lại ngại quá chậm, muốn đi tìm Liên Dịch giúp.

Nam Đăng mở dù đứng lên, vừa ngẩng đầu đã trông thấy có người ở ven đường xa xa, đang vội vàng đi qua bên này.

Người kia một thân đồ đen, cổ áo và viền tay áo có mấy hoa văn mơ hồ, nhìn rất giống quần áo của thiên sư.

Nam Đăng khẩn trương trốn vào phòng, cuống quýt đi tìm Liên Dịch.

Liên Dịch vừa dùng mấy con người giấy nhỏ rửa chén xong, còn bị đầu thỏ đánh lén ăn mất một con, anh túm lấy lỗ tai đầu thỏ xách nó ra khỏi phòng bếp, thế là tông ngay phải Nam Đăng.

"Sao thế?" Mặt mày Liên Dịch bất động mà buông tay, sự giam cầm của linh thuật biến mất, đầu thỏ rơi xuống mặt đất.

Cho dù đã biến thành người, Nam Đăng vẫn sợ mỗi một thiên sư theo bản năng, cậu thấp thỏm không thôi: "Hình như có người tới ấy......"

Liên Dịch lập tức kêu cậu trở về phòng ngủ: "Tôi đi coi thử."

Nam Đăng cấp tốc trốn vào phòng ngủ, từ khe cửa trông thấy Liên Dịch ra ngoài nhìn xem.

Bên ngoài quả thực có người tới, nhưng cửa chính đóng lại rất nhanh, Nam Đăng chỉ kịp nhìn rõ bóng lưng của Liên Dịch thôi.

Cậu ôm lấy đầu thỏ, ngồi chồm hổm ở cạnh cửa yên lặng quan sát.

Ngoài cửa, vẻ mặt Lâm Cửu phức tạp: "Liên thủ tịch, anh có nhận được truyền tin chưa?"

Hắn không liên hệ được với Liên Dịch, đoán chừng đối phương lại không coi thông tấn khí, cực chẳng đã mới đến đây tìm.

Liên Dịch quả nhiên không coi: "Truyền tin gì."

Anh đứng ở cửa, không có ý định bảo Lâm Cửu vào trong.

Lâm Cửu ngó quanh bốn phía, xác nhận gần đây không có ai khác, giọng nói cố đè thấp: "Bên chỗ trưởng lão Tạ Vận phát hiện được nguồn gốc có thể của bệnh truyền nhiễm, họ nghi ngờ...... là anh."

Ông Bình Nhiên tin tưởng Lâm Cửu, cho nên không hề giấu diếm hắn, tối qua Lâm Cửu đã biết được chuyện này.

Hắn cũng đã coi tấm bản đồ kia, ôm thái độ giống với Ông Bình Nhiên, chỉ dựa vào một tuyến đường đã kết luận là Liên Dịch làm thì quá mức qua loa, người có ý đồ hãm hại cũng có thể làm như vậy.

Nhưng thiên sư của nội viện, hơn phân nửa đều sẽ không nói giúp Liên Dịch, Cốc Hư càng đứng về phía của Tạ Vận.

Lâm Cửu nhanh chóng nói: "Có thể đêm nay họ sẽ phát mệnh lệnh nhiệm vụ, dẫn người tới đây thẩm tra."

Thẩm tra sẽ giam giữ bản thân Liên Dịch, thu hết tất cả các đồ đạc của anh để tìm kiếm từng chứng cứ khả nghi, đương nhiên cũng bảo gồm căn nhà Liên Dịch ở.

Mặt mày Liên Dịch hờ hững: "Vì sao cậu lại nói cho tôi biết những chuyện này?"

Lâm Cửu im lặng chốc lát: "Chẳng lẽ là anh làm thật?"

Hắn tới đây, một là chuyện này giống vu hãm hơn, không thể kết luận quá sớm, hai là hắn biết Liên Dịch cũng không sống ở đây một mình.

Cốc Hư hận Liên Dịch như vậy, nếu phát hiện ra sự tồn tại của cậu thiếu niên kia, chẳng biết sẽ làm ra chuyện gì.

Lâm Cửu là đệ tử của Ông Bình Nhiên, từ đó tới nay vẫn không thích phong cách hành sự của hai vị trưởng lão Trác Thanh và Cốc Hư cho lắm.

Hắn tới thông báo, là muốn nhắc nhở Liên Dịch, đừng kéo người không liên quan vào chung.

Liên Dịch lạnh giọng nói: "Không phải."

Lâm Cửu thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Thẩm tra không đêm nay thì ngày mai, anh...... mau chóng chuẩn bị đi."

Hai mắt Liên Dịch khẽ híp lại, nghe ra trong lời Lâm Cửu có hàm ý khác.

Lâm Cửu giấu Ông Bình Nhiên lặng lẽ qua đây, không thể nán lại quá lâu, nói xong bèn tạm biệt Liên Dịch.

Liên Dịch nhìn bóng dáng dần dần rời xa của hắn, xoay người vào phòng.

Nam Đăng mở cửa phòng ngủ ra: "Ai vậy ạ?"

Liên Dịch giơ tay, lấy một lá mùa màu vàng không biết xuất hiện từ khi nào ra: "Tới đưa bùa đuổi quỷ thôi."

Tối qua quả thực anh đã nói muốn chuẩn bị bùa, dùng để dán bên ngoài căn nhà.

Nam Đăng chậm rì rì đi ra: "Vậy thì tốt rồi......"

Thế nhưng cậu lại trông thấy Liên Dịch vo lá bùa thành một cục, ném vào thùng rác.

"Không cần nữa", anh đi về phía Nam Đăng, "Chiều nay chúng ta rời đi luôn."

Lâm Cửu vẫn thật ngây thơ, nếu đã có tội danh, cái còn lại chính là làm cách nào để danh chính ngôn thuận gán lên cho anh, thẩm tra chỉ làm màu mà thôi.

Cho dù anh không liên quan gì tới chứng bệnh đang lây lan, chắc chắn cũng sẽ bị tìm ra "chứng cứ".

Dù sao anh đã định rời khỏi, không cần quan tâm chút thời gian sớm hơn này.

Liên Dịch không giải thích nguyên nhân với Nam Đăng, tuy cậu tò mò, nhưng thấy sắc mặt anh hình như không tốt, lời dò hỏi muốn nói lại thôi.

Cậu ngó ra ban công, có thể trông thấy một bóng người như chấm đen, rời đi theo đường cũ.

Nam Đăng quay về phòng ngủ, nhìn Liên Dịch thu dọn đồ đạc, bỗng ôm lấy anh một phen.

Động tác của Liên Dịch ngừng lại: "Em sao thế?"

Nam Đăng ôm eo anh, ngửa đầu nhìn anh: "Cảm thấy...... hình như bây giờ anh không vui."

Liên Dịch im lặng, giơ tay sờ sờ gò má trắng nõn của Nam Đăng, hơi khom lưng ôm chặt cậu.

Mắt anh rũ xuống, hơi thở có chút nặng nề, cơn đau âm ỉ trong lồng ngực dần dần tan biến.

Hành lý của Liên Dịch không nhiều, Nam Đăng lại càng chẳng bao nhiêu, một cái vali là đủ.

Còn có một thùng nhựa nho nhỏ, bên trong không trong suốt, vừa hay có thể đựng đầu thỏ, trên nắp có lỗ nhỏ.

Đầu thỏ coi như cũng hài lòng với cái thùng này, chủ động nhảy vào, lặng lẽ gặm thủng một lỗ ở bên trong, nhìn ra ngoài bằng một con mắt qua lỗ hổng.

Nam Đăng ôm thùng nhỏ lên, phát hiện bầu trời lúc này đã sắp tối rồi.

Cậu vẫn đội mũ và đeo khẩu trang như cũ, cùng Liên Dịch rời đi.

Hai người không đi đường ngoại ô, mà trực tiếp vòng qua bãi cỏ phía sau nhà đi sang bên kia, đi chừng mười phút, thì trông thấy một chiếc taxi đang đợi ở ven đường.

Lần đầu tiên Nam Đăng dùng trạng thái người tới gần người khác ngoài Liên Dịch, còn có chút nhát gan, cúi đầu chăm chăm theo sát bên cạnh Liên Dịch.

Đợi ngồi lên xe rồi, tài xế cũng không nhiều lời, sau khi xác nhận địa điểm thì lái khỏi chỗ cũ.

Nam Đăng và Liên Dịch cùng ngồi ở ghế sau, cậu dần dần thả lỏng, quay đầu nhìn phong cảnh lướt qua rất nhanh ngoài cửa sổ.

Sắc trời ngày càng tối, như sắp đổ mưa vậy, tối sớm hơn ngày thường một chút.

Cùng lúc đó, Vụ quỷ trong hang ngầm bỗng mở mắt ra.

"Nó đi rồi...... nó muốn đi đâu chứ?"

Một lượng lớn sương mù sôi trào đánh thức oán hồn ngủ say trong hang ngầm, Vụ quỷ ra lệnh nói: "Đi đi, đi dẫn con quái vật xấu xí đó ra ngoài."

Oán hồn không dám cãi lời gã, rời đi ngay ngắn theo hướng Vụ quỷ chỉ.

Đợi bên trong hang ngầm chỉ còn lại Vụ quỷ, vòng tròn bên trên xoay tròn phát sáng.

Vụ quỷ yên lặng chờ đợi một lát, sương mù quanh thân dưới tác dụng của vòng tròn liên tục ngưng tụ, hình thành con Vụ quỷ thứ hai.

Vụ quỷ thứ hai không có suy nghĩ, không biết nói chuyện, giống như một con rối, cũng đi theo hướng của nhóm oán hồn.

Màn đêm dần dần buông xuống, một con mèo đen tinh thần hưng phấn tỉnh lại, nhảy xuống thân cây nhìn quanh bốn phía.

Gần đây bệnh viện kín người hết chỗ, oán hồn cũng trở nên nhiều hơn, mèo đen càng thêm bận rộn, hơn mấy ngày chưa đi tìm Nam Đăng.

Lúc này nó lại ngửi được hơi thở nhè nhẹ không tầm thường, bước chân chạy về phía xa xa.

Vụ quỷ lần theo hơi thở mà đầu thỏ lưu lại, không thể định vị quá chính xác.

Có kinh nghiệm bị phát hiện sớm lần trước, con rối Vụ quỷ dẫn dắt lượng lớn oán hồn lặng lẽ xuyên qua lòng đất, tới căn nhà ở ngoại ô cẩn thận tìm kiếm.

Sương mù loãng nhô lên từ mặt đất, dần ngưng tụ thành hình.

Con rối Vụ quỷ vừa mới hiện thân, đã nghe thấy đằng sau có tiếng gầm "grừ grừ".

Gã thong thả quay đầu, trông thấy một con mèo đen cường tráng bên đường đang nhìn mình chòng chọc, xù lông làm ra tư thế sắp công kích.

Con rối Vụ quỷ không vui mà lên tiếng: "Vướng...... chuyện......"

Mèo đen chẳng mảy may do dự, nhào về phía gã, móng vuốt vỗ bay một oán hồn định ngăn cản.

Tuy nó là địa linh mới sinh chưa lâu, nhưng linh khí trên người lại rất dồi dào, đảo mắt đã đánh chết mấy con oán hồn.

Song lúc muốn tiếp cận con rối Vụ quỷ, gã phất tay ném ra một mảnh giấy màu đen, bắn trúng cơ thể mèo đen.

Phương thức tấn công hoàn toàn bất đồng với oán hồn bình thường, mèo đen không có phòng bị, gắng gượng chịu đựng.

Nó bị thương, động tác rõ ràng có phần trì trệ, còn phải đề phòng Vụ quỷ tấn công lần thứ hai.

Cộng thêm số lượng oán hồn xung quanh thực sự quá nhiều, ngoại ô căn bản lại chẳng có thiên sư tuần tra.

Mèo đen dần dần không chống đỡ nổi đám quỷ này, liếm liếm móng trước bị thương.

Sau đó, mèo đen bộc phát một chút linh lực cuối cùng, đánh lui mấy oán hồn vây tới, nhân cơ hội chạy thoát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui