Hướng đi của ba vị Thần, trưởng lão Ông Bình Nhiên cũng không biết.
Nội viện còn ra lệnh, nếu ai ở bên ngoài may mắn gặp được, tuyệt đối không được đến quấy rầy, cũng không được phép tiết lộ với bất kỳ ai, coi như cái gì cũng không nhìn thấy.
Khắp nơi khôi phục lại sự yên bình, nhìn như tất cả đều đã tiến vào quỹ đạo.
Nhưng Ông Bình Nhiên vẫn chưa thể yên tâm hoàn toàn, chỉ sợ phán đoán của bọn họ có nhầm lẫn, lỡ như trạng thái của Liên Dịch vẫn không ổn định thì biết làm sao.
Thế là ông lặng lẽ hỏi Lâm Cửu, có biết nhóm người Nam Đăng ở đâu hay không.
Lâm Cửu lắc đầu, rồi nói mình cũng từng nhắc nhở Nam Đăng, bảo cậu chú ý đến tình huống của Liên Dịch nhiều hơn, vả lại còn có đầu thỏ ở bên cạnh.
"Sẽ không sao đâu ạ", Lâm Cửu nói, "Gần đây thầy mệt nhọc, cũng nên nghỉ ngơi thật tốt mới được."
Ông Bình Nhiên thở dài: "Ta đây cũng muốn nghỉ ngơi đấy chứ."
Bây giờ nội viện chỉ còn lại một mình trưởng lão là ông, Lâm Cửu không thể thăng hai chức liên tục trong thời gian ngắn, vẫn phải nhanh chóng lựa chọn người phù hợp hơn.
May mà từ khi Nam Đăng xuất hiện, mọi tình huống đều chuyển biến tốt đẹp phần nào, hai ngày trước còn chiêu mộ thêm được một nhóm trẻ con thiên phú không tệ mới.
Ông nói xong thì vội vàng bước đi, Lâm Cửu lấy thông tấn khí trên người ra.
Lịch sử truyền tin dừng lại vào nửa tháng trước, trong khoảng thời gian này, hẳn là Nam Đăng đã trải qua vô cùng thư thả.
(@Wat.tpad Augusttt138)
-
Nói là muốn đi chơi khắp nơi, nhưng thực tế sau khi rời khỏi nội viện, Nam Đăng đã quay lại chỗ gặp gỡ Liên Dịch lần đầu.
Địa linh mèo đen và nhân sư vẫn còn ở đây, Nam Đăng lâu rồi chưa gặp bọn nó, muốn trở về nhìn xem.
Hơn nữa Liên Dịch ở ngoại thành thuê một căn nhà mới, trang trí các loại đều dựa theo sở thích của Nam Đăng.
Phòng ngủ và phòng sách giống với phong cách trước đây, một bên ban công trồng không ít hoa cỏ, bên kia lại bày ba cái tổ, chia ra là của mèo đen, nhân sư, còn cả đầu thỏ nữa.
Ban ngày mèo đen nghỉ ngơi, sẽ thường xuyên tới đây ngủ, gần như coi ban công thành nhà của mình, nhân sư lúc rảnh rỗi cũng sẽ tới.
Mà đầu thỏ thì không thích phơi nắng, cũng chẳng thích hóng gió ở ban công vào ban đêm, nó có một cái tổ, đơn giản là vì mèo đen và nhân sư đều có, cho nên nó cũng muốn.
Đầu thỏ còn có một căn phòng của chính mình, là cải tạo từ phòng sách, bên trong cũng đặt giường và ti vi vô cùng nhỏ xinh, còn có đủ loại đồ vật bị nó nhắm trúng, cùng đống đồ ăn chưa kịp xử xong.
Nó không cần ngủ trên sô pha nữa, cũng không thể ngủ chung với Nam Đăng.
Mỗi buổi tối, đầu thỏ đều sẽ bị đuổi khỏi phòng ngủ, cửa phòng đóng chặt, hiệu quả cách âm cũng rất tốt.
Ban đầu nó còn không vui lắm, nhưng sau này thì phát hiện một mình độc chiếm cả căn phòng cảm giác cũng không tệ.
Mấu chốt là đầu thỏ không dám đụng vào Liên Dịch, so với Nam Đăng, bây giờ nó càng nghe lời Liên Dịch hơn, đôi khi chỉ một ánh mắt quét qua, nó đã tự giác nhảy đi rồi.
Ở trong phòng buồn chán, đầu thỏ còn lén chuồn ra ngoài chơi, bắt oán hồn gì gì đó, hưởng thụ lạc thú đi săn.
Dù sao sau khi Liên Dịch trở thành Thần Quỷ, thì không thể có Quỷ Vương hiện thế lần nữa, thiên sư tuần tra dò xét được sát khí nồng đậm, đều có mắt như mù một loạt.
Nam Đăng chẳng hay biết gì về điều này, gần đây cậu thường xuyên nghiêm túc cẩn thận mà quan sát Liên Dịch, cứ cảm thấy so với trước đây, anh vẫn có chút thay đổi.
Anh trở nên không thích cười hơn, đáy mắt tối đen lúc nào cũng lạnh như băng, nhiệt độ cơ thể mơ hồ không ổn định, lúc im lặng thì như một pho tượng, rồi lại giống như quỷ quái, bên người từ đầu tới cuối luôn tỏa ra từng cơn rét lạnh.
Điều duy nhất có thể khiến anh trào dâng hứng thú chính là Nam Đăng, điểm này trái lại không hề thay đổi.
Nam Đăng vẫn sống dưới sự bảo bọc nuông chiều từng li từng tí của Liên Dịch, anh sẽ cùng cậu làm mọi chuyện, đi đến bất kỳ đâu.
Nhưng mỗi lần tới ban đêm, Liên Dịch đều trở nên rất dữ dội.
Thân là Thần Núi, Nam Đăng thoạt nhìn chẳng yếu ớt đến thế, cũng không dễ dàng bị thương.
Liên Dịch cũng biết, cho nên trong mức độ cậu có thể tiếp nhận, cứ muốn hung hăng bắt nạt cậu.
Một khoảng thời gian trước, khi vừa chuyển về đây, chỉ cần là trong phòng ngủ, Nam Đăng chẳng mặc nổi đồ ngủ được mấy lần.
Ban ngày cũng y như vậy, rèm cửa dày dặn lúc nào cũng bị kéo lại, mặt đất trải thảm mềm mại, ánh đèn thường xuyên vặn đến mức sáng nhất.
Bởi vì không có phòng sách, trong góc phòng ngủ có bày bàn và ghế, nhưng lại không dùng để đọc sách.
Tinh lực của Liên Dịch dồi dào đến đáng sợ, anh không biết mệt mỏi, Nam Đăng thường xuyên rơi cả nước mắt.
Thậm chí có mấy lần, cậu cảm thấy mình sắp bị anh làm hư rồi.
Mặc dù...... Mặc dù mỗi lần cậu khóc, đều không phải là vì đau hay không thoải mái.
Cho nên Nam Đăng cũng biến thành dung túng Liên Dịch, mãi đến khi anh lắp một cái gương lớn trên tường.
Nam Đăng xấu hổ giận dỗi đẩy Liên Dịch ra: "Trước đây anh không có như thế......"
Có phải làm Thần Quỷ rồi, bản chất vẫn là quỷ hay không, vào một vài thời điểm nào đó vẫn không thể khống chế bản thân mình.
Trước đây Liên Dịch đều không tắm rửa cùng cậu, mỗi tối đi ngủ cũng chỉ ôm một cái đơn thuần, đa số thời gian hôn môi cũng rất nhẹ nhàng.
Mà trước đây anh kiềm chế, bây giờ thì không thèm che giấu nữa.
Liên Dịch ôm Nam Đăng dỗ: "Em đừng sợ, chỉ là gương mà thôi."
Nam Đăng rất xấu hổ, vùi vào cần cổ Liên Dịch, qua một hồi mới nhịn không được ngẩng đầu lên, liếc qua phía cái gương.
Cậu bị ôm cứng ngắc, làn da trắng nõn hình thành sự tương phản rõ ràng với Liên Dịch, chỗ liên kết thân mật như ẩn như hiện.
Sắc trời vẫn còn chưa hoàn toàn tối xuống, nhưng đèn đóm đã bật lên. Xin ủng hộ chúng tôi tại ~ 𝙏𝒓𝗨m 𝙏𝒓𝗎𝓎ện.VN ~
Liên Dịch nhìn chăm chú vào phản ứng của Nam Đăng, hôn lên gò má ửng hồng của cậu: "Nhìn thêm một lát nữa đi em."
Nam Đăng rơi nước mắt, sắp thở không ra hơi, chủ động ôm lấy Liên Dịch.
(@Wat.tpad Augusttt138)
-
Sau này có một khoảng thời gian, Nam Đăng mê coi đủ loại phim truyền hình và điện ảnh.
Trước đây cậu cũng thích xem, chẳng qua hồi trước chỉ là tùy tiện coi đài truyền hình đưa tin, bây giờ mỗi ngày đều cầm máy tính bảng không rời tay.
Không chỉ mình Nam Đăng muốn xem, Liên Dịch và đầu thỏ cũng phải xem cùng cậu.
Liên Dịch chẳng hứng thú gì với mấy chuyện này, ở bên cạnh Nam Đăng đảm nhiệm vai gối ôm hình người.
Mỗi lần đầu thỏ đều coi rất nghiêm túc, tập trung tinh thần nhìn không chớp mắt, Nam Đăng thảo luận tình tiết với nó, nó còn biết lắc lắc lỗ tai như thật.
Nhưng trên thực tế, nó chẳng hiểu mô tê gì cả.
Thể loại Nam Đăng thích rất nhiều, thượng vàng hạ cám xem không ít, cậu rất mau nước mắt, thường hay coi rồi khóc.
Có một lần, cậu coi một bộ điện ảnh bi kịch, khóc đến nỗi không kiềm nổi.
"Bọn họ...... Bọn họ thảm quá", Nam Đăng ôm cổ Liên Dịch, nước mắt không ngừng lăn xuống, "Không thể gặp lại người mình thích được nữa rồi......" Có lẽ là liên tưởng đến chuyện xảy ra trước đây, cậu có chút đồng cảm.
Liên Dịch đau lòng muốn chết, dịu dàng lau nước mắt cho cậu: "Đừng khóc, trong phim đều là giả thôi mà."
Nam Đăng hãy còn khóc, qua một hồi mới lấy lại tinh thần, dựa vào lồng ngực Liên Dịch từ từ ngủ thiếp đi.
Lại qua một khoảng thời gian, sở thích của Nam Đăng biến thành mua sắm online.
Cậu tò mò với rất nhiều thứ, thế là mua về xem thử, nhìn thấy thích cũng mua, ví dụ như đủ loại gối ôm đáng yêu, chuông gió treo bên cửa sổ linh tinh linh tang.
Có mấy món sau khi mua về thì không thích nữa, liền trở thành đồ chơi của đầu thỏ.
Lại sau nữa, Nam Đăng trông thấy thú cưng của rất nhiều người nuôi đều có quần áo xinh đẹp để mặc, thế là cũng muốn mua cho đầu thỏ.
Hình thể của đầu thỏ quá đặc biệt, Nam Đăng bèn đi hỏi chủ cửa hàng có thể đặt theo yêu cầu hay không, đồng thời vẽ ra dáng vẻ của đầu thỏ cho chủ tiệm xem.
Chủ tiệm: "...... Thú cưng nhà cậu trông như này ấy hả?"
Nam Đăng đành phải nói, đấy là một con búp bê của mình, cũng muốn đặt làm quần áo.
Nhưng đầu thỏ chỉ có một cái đầu, cho dù có đặt làm, cũng khó mà thiết kế ra kiểu thích hợp.
Cuối cùng chỉ có một cửa tiệm bằng lòng nhận, thiết kế vẽ ra vô cùng đẹp, Nam Đăng mua một hơi mấy bộ liền.
Đợi bộ thứ nhất làm xong, thì đưa tới trước.
Nói là quần áo, thực chất giống mũ trùm đầu hơn, có hai cái khuy tròn tinh xảo có thể chòng lên lỗ tai của đầu thỏ, ở giữa may bằng một mảnh vải, phủ lên cái ót và hai bên của nó.
Vải là kiểu hai lớp, màu hồng nhạt, thoạt nhìn giống như cái váy nhỏ, trên khuy cũng có đồ trang trí đính đá sáng lấp lánh.
Nam Đăng "mặc" quần áo đẹp cho đầu thỏ, hài lòng không chịu nổi: "Thỏ con đẹp quá đi."
Cậu lấy di động ra định chụp hình cho đầu thỏ, tiếc là chỉ có thể chụp bộ quần áo bay lơ lửng.
Đầu thỏ chưa kịp thích ứng, nó không ngừng giật lỗ tai, chạy đến phòng ngủ của Nam Đăng soi gương, rồi lại nhảy nhót tưng bừng ngắm mình hồi lâu.
Nam Đăng thấy nó thích, lại mua cho nó một cái tủ quần áo nhỏ kèm gương.
Sau đấy quần áo làm xong lục tục đưa tới, mỗi ngày đầu thỏ đều có đồ mới thay.
Lúc mèo đen và nhân sư tới đây, nó còn cố ý sáp đến trước mặt bọn chúng để khoe khoang.
Trải qua lâu như vậy, mèo đen đã lớn thêm một khoảng, dáng vẻ y hệt một con báo.
Nó tới gần ngửi ngửi quần áo của đầu thỏ, chẳng mấy hứng thú mà trở về nằm ườn trong tổ.
Nhân sư rất tò mò, vây quanh đầu thỏ một vòng, thò tay định sờ thử, lại bị đầu thỏ né ra.
Đầu thỏ gần như là áo quần không rời thân, buổi tối lúc chuồn ra ngoài chơi mới cởi ra.
Có một lần, nó lười cởi, dứt khoát mặc như thế, cho thiên sư ở bên ngoài xem thử.
Nó chọn một bộ đẹp nhất, nhân lúc Nam Đăng không chú ý, lặng lẽ mở cửa sổ ra.
Mãi đến khi trời sắp sáng, đầu thỏ mới từ ngoài trở về.
Tâm trạng của nó rất tốt, men theo ven đường nhảy về nhà.
Gần đây ngoại ô chuyển tới không ít hộ dân, bao gồm cả căn nhà bên cạnh nhà Nam Đăng, bấy giờ bên trong đang sáng đèn.
Hàng xóm đã rời giường đánh răng rửa mặt từ sớm, chuẩn bị thu dọn để đi làm, lúc kéo rèm cửa sổ ra, thì đột nhiên trông thấy một mảnh vải hình thù kỳ lại bay lơ lửng, đồng thời men theo khe cửa sổ đối diện mà chui vào.
Ba bốn tháng nay, số lượng oán hồn du đãng ở bên ngoài giảm xuống đột ngột, đã rất ít khi xảy ra chuyện oán hồn hại người, càng miễn bàn là chui vào chỗ sáng trưng trưng này.
Hàng xóm khiếp sợ hét to một tiếng, vội vàng gọi một cuộc khẩn cấp cho nội viện, nói rằng mình gặp phải quỷ.
Anh ta còn định đến thông báo cho chủ hộ đối diện biết, nhưng không đủ can đảm, chỉ có thể nôn nóng chờ ở nhà.
Thiên sư gần đấy tới rất nhanh, gõ cửa nhà hàng xóm.
"Chúng tôi đã đi xác thực rồi, không có dấu vết oán hồn lẻn vào, cái anh trông thấy chắc là thú cưng nhà hàng xóm bên cạnh nuôi đấy."
Trên mặt thiên sư loáng thoáng hiện ra vẻ áy náy: "Ngoại ô cũng không dò ra được sát khí nào, ở đây rất an toàn, anh yên tâm."
Hóa ra là hiểu lầm, người hàng xóm thả lỏng: "Không phải quỷ thì tốt...... Có thể là tôi nhìn nhầm rồi?"
Thiên sư vội vàng nói: "Sáng nay có sương mù, quả thực có thể nhìn nhầm đấy."
- ----------------------
Báo không phải mèo đen, báo là thỏ =))