Khi con người ta đứng giữa ranh giới sự sống và chết, có người chọn hoảng loạn, có người chọn mỉm cười, nhưng cũng có người lại chọn tỉnh táo.
Họ phải thật tỉnh táo để từng giây từng phút giành giật lại sự sống cho chính bản thân mình. Ngoại ô thủ đô Washington, Mỹ. Những hạt mưa nặng trĩu trút xuống thủ đô của thành phố, cơn mưa như ngày càng nặng hạt hơn.
Ông trời phải chăng cũng đang khóc thương cho số phận chị em nhà họ Từ ? Thân ảnh nhỏ bé đang cố gắng lao thật nhanh trong màn đêm tối, xuyên qua những bụi cây thật lớn, cô biết, nếu cô không chạy trốn, cô sẽ không còn cách nào nhìn thấy ánh mặt trời vào sáng mai. ~~~~~~~~~~~~~ Ninh Hinh 6 tuổi, Ninh Nhược Vũ 4 tuổi......"Ninh Hinh, con đến đảo đặc công trước Nhược Vũ hai năm, con cố gắng chăm sóc thật tốt cho Nhược Vũ, ba tin tưởng con" "Ba mẹ, hai người yên tâm, Ninh Hinh của người luôn là người dẫn đầu trong đợt huấn luyện" Tiểu Ninh Hinh năm nay 6 tuổi, thân ảnh nhỏ bé mỉm cười khẽ nói, cô bé hiểu đây là trách nhiệm của mình, sinh ra trong gia đình đặc biệt, bản thân cũng sẽ phải chấp nhận mình không được như những đứa trẻ bình thường khác. Cô bé biết rõ cha mẹ cô bé là những người ở trong thế giới nào.
Nếu không trở nên thật mạnh mẽ, cô bé liền sẽ trở thành điểm yếu của cha mẹ. Ninh Tấn ôm chặt con gái, ông nhớ từ khi con bé sinh ra, luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, thường ở bên cạnh ông yên tĩnh tự học chữ, nhận ra ánh mắt của đứa trẻ này đã không còn ngây thơ nét ngây thơ của trẻ con 6 tuổi, thay vào đó là ánh mắt kiên định, thành thục, đáy lòng ông không khỏi chua xót.... "Nhược Vũ, con phải ngoan ngoãn nghe lời huấn luyện viên và chị Ninh Hinh, đảo đặc công vô cùng khắc nghiệt, sẽ không vì con là nữ nhi của ta mà có ngoại lệ" Ninh Tấn nhẹ nhàng xoa đầu con gái nhỏ, cô bé năm nay cũng vừa tròn 4 tuổi, là độ tuổi tốt nhất để đưa đến đảo đặc công, nếu như vì thương con gái mà đem cô bé đến muộn hơn những đứa trẻ khác, con gái ông sẽ không thể theo kịp những đứa trẻ khác .... "Ba mẹ, con nhất định sẽ ưu tú như chị Ninh Hinh"khoé môi nhỏ tươi cười, cô bé cũng rất hiểu chuyện, cô bé muốn mình thật nhanh trở nên mạnh mẽ, có thể bảo vệ bản thân, cha mẹ cùng chị hai của cô bé...... "Con của mẹ....." Ôn Nguyệt nhẹ nhàng ôm hai đứa con gái bảo bối của mình vào lòng, quyến luyến không thôi.
Nỗi đau lớn nhất của người làm mẹ như bà chính là không thể ở cạnh bên, nhìn ngắm con cái của mình trưởng thành, đưa rước con mình đến trường như bao người phụ nữ bình thường khác..... Gia đình một nhà bốn người liền ôm chặt lấy nhau trước khoảnh khắc chia ly, họ không biết được khi nào gia đình sẽ được đoàn tụ.
Họ hận không thể ở cạnh nhau lâu thêm một chút, nếu như họ biết rằng, đây là lần cuối cùng gia đình đoàn tụ, liệu họ có nói cùng nhau thêm vài câu, có ôm nhau thật chặt....thật chặt. Tiếng động cơ của trực thăng khiến họ biết giây phút chia ly đã đến rồi.
Hai thân ảnh nhỏ bé chào tạm biệt cha mẹ, nhanh chóng bước lên trực thăng đến một nơi thật xa được gọi là"Đảo đặc công". Ninh Tấn ôm chặt lấy vợ mình, ánh mắt hướng về phía chiếc trực thăng đang nhỏ dần....nhỏ dần trên bầu trời xanh thẳm.
Ông biết, đây là điều tốt nhất cho bọn trẻ, công việc của ông luôn gây thù chuốc oán với rất nhiều người, nhưng may mắn thế giới ngầm luôn có một quy định sẽ không đụng đến gia đình của đối phương khi chúng chưa qua tuổi vị thành niên. Đảo đặc công sẽ dạy chúng cách sinh tồn cùng bảo vệ tính mạng của mình, biến chúng thành những sát thủ mạnh nhất. "Mục, giá như chúng ta không có gánh nặng trên vai" Ôn Nguyệt biết rõ, đảo đặc công chính là một địa ngục trần gian, huấn luyện những sát thủ riêng cho tổ chức. Những đứa trẻ được đưa đến đảo thường là những đứa trẻ mồ côi mang niềm oán hận trả thù cho cha mẹ chúng hoặc là những đứa trẻ mồ côi có tư chất đặc biệt tốt để trở thành sát thủ, những đứa trẻ còn cha mẹ trên đảo không nhiều, chúng thường chúng là con cái của những lãnh đạo cấp cao trong tổ chức. Bà hiểu, đảo đặc công là nơi cá lớn nuốt cá bé, nếu không mạnh liền bị tiêu giệt, những đứa trẻ còn sống khỏi đảo đặc công, ra ngoài làm sát thủ cho tổ chức đều là những sát thủ hàng đầu. Đảo đặc công nằm ở một nơi vô cùng thần bí, là một nơi chỉ có những người đứng đầu của tổ chức cùng huấn luyện viên mới có thể tìm ra được đường đến.
Chỉ cần lệch khỏi quỹ đạo bay, liền sẽ bị những luồng gió mạnh ở biển quấn chặt xuống nơi đáy biển sâu. ~~~~~~~~( 9 năm sau )Đảo đặc công, một hòn đảo biệt lập nằm giữa đại dương mênh mông vô tận.... "Nhược Vũ, ngày mai em phải đạt vị trí đứng đầu, người đứng đầu ngày mai sẽ được tiến vào tổ đội đặc biệt" Ninh Hinh khẽ nói, ánh mắt nhạy bén quan sát từng ngóc ngách của khu rừng, trời hôm nay vô cùng tối, điếu đuốc lập loè trên tay giúp họ tránh khỏi những chiếc gai nhọn của những độc vật ẩn nấp trong khu rừng...... Đã lâu rồi không quay trở lại đảo, vừa hay hôm nay chính là ngày đi săn, Ninh Hinh vô cùng hưng phấn tiến dần vào trong khu rừng rậm. Vì muốn tận dụng mọi cơ hội để rèn luyện những đứa trẻ trên đảo, huấn luyện viên liền nghĩ ra cách cứ 2 ngày một lần sẽ cắt giảm bữa ăn tối của họ, thay vào đó những đứa trẻ có thể tự mình đi tìm kiếm thức ăn riêng lẻ hoặc tự thành lập nhóm nhỏ. Chúng có thể xuống biển bắt hải sản hoặc vào khu rừng cấm săn thú, nhưng những đứa trẻ đều muốn chọn cách an toàn là xuống biển tìm bắt cá hơn là vô khu rừng cấm kia, vì chúng hiểu rõ hơn ai hết khu rừng cấm kia chính là nơi nguy hiểm nhất trên hòn đảo này. Khu rừng cấm đó có những loại thực vật vô cùng độc, những loài rắn có thể khiến người ta chết ngay tức khắc.
Những đứa trẻ chọn cách vào rừng săn thú đều phần lớn đều là những đứa trẻ đã đến hòn đảo một khoảng thời gian nhất định, bản thân đã nắm được kỹ năng sinh tồn cho mình. "Nhược Vũ, Ninh Hinh nói đúng, nếu như em đến cùng tổ đội của anh chị, chúng ta liền có thể sát cánh bên nhau" Hạ Thiên nhẹ giọng nói, hắn cùng tuổi với Ninh Hinh, hắn là con trai của một lãnh đạo cấp cao trong tổ chức, trước đây khi chưa bước vào đảo đặc công hắn thường được đưa đến căn cứ tổ chức dạo chơi, hai chị em Ninh Hinh cũng được ba Từ đem đến tổ chức, 3 đứa trẻ rất nhanh liền cùng nhau vô cùng thân thiết nô đùa.... "Thiên Ca, chị Ninh Hinh, Nhược Vũ sẽ không làm hai người thất vọng" Ninh Nhược Vũ kiên định nói, cô bé cũng không ngừng phấn đấu bản thân để trở nên thật ưu tú, và không uổng công cô bé luôn nỗ lực, kết quả của cô bé luôn là ưu tú nhất, luôn được chuyển đến tổ đội mạnh mẽ hơn để tiếp nhận những bài huấn luyện mới..... Có tiếng gì đó trong bụi rậm phía trước, Ninh Hinh nhanh chóng ném cây đuốc trên tay về phía Hạ Thiên, thân thể nhỏ bé linh hoạt vụt tới nơi bụi rậm phát ra tiếng động kia, bàn tay cẩn thận rút lấy con dao được dắt ở đai lưng.
Từ Ninh Hinh mỉm cười, trong bụi rậm cô bắt được chính là một chú thỏ to béo.... "Hạ Thiên, Nhược Vũ, tối nay chúng ta liền có món thỏ rừng nướng rồi...." Ninh Hinh tươi cười bước ra từ sau bụi rậm, tay nắm thỏ con béo đung đưa qua lại.
Hạ Thiên nhìn gương mặt tươi cười phía trước, trái tim chính là đập rộn một hồi, hắn không quên dành cho Ninh Hinh một tràng vỗ tay khen ngợi. Hạ Thiên thầm cảm thán, Ninh Hinh luôn là người may mắn có được chiến lợi phẩm đầu tiên mỗi buổi đi săn đêm, khu rừng cấm đối với người khác chính là nơi đáng sợ nhưng đối với Ninh Hinh nơi đây chưa từng làm khó cô. Năm ấy, người đi săn giỏi nhất chính là Ninh Hinh cùng Lãnh Thiên Dực, ký ức xưa cũ ùa về khiến cho Hạ Thiên không khỏi bồi hồi ..... "Nào nào, để em sẽ nhóm lửa...."Nhược Vũ nói rồi nhanh chóng bước đi trong đêm tối..... Ninh Hinh cầm lại bó đuốc trong tay Hạ Thiên, cũng đưa thỏ béo mà cô bắt được cho hắn. Hạ Thiên luôn chế biến thức ăn vô cùng sạch sẽ ngon miệng, Ninh Hinh cô chính là có thể săn bắt tốt nhất nhưng lại không biết chút gì khi nấu ăn.
Hạ Thiên cầm thỏ béo đem đến bên dòng suối để sơ chế, Từ Ninh Hinh yên tĩnh liền ngồi trên phiến đá to bên bờ suối ngắm nhìn dòng nước róc rách chảy.... "Thiên, chúng ta đã cứ vậy mà đã ở bên nhau thật lâu rồi....".