Cạm Bẫy Của Anh Rể


Bất cẩn như vậy, cô đã lỡ yêu nhầm người, cô phải làm sao với thứ tình cảm không nên có này chứ?
Mới sáng sớm, lễ đính hôn đã kết thúc, cô dâu đã khoác lên mình chiếc khăn voan trắng để chuẩn bị cho nghi thức hôn lễ tiếp theo.

Bây giờ là giữa thời gian nghỉ ngơi.

Và chỉ nhanh thôi, trong vòng hai giờ nữa, cô dâu sẽ khoác lên mình chiếc váy cưới lộng lẫy màu trắng, sửa lại lớp trang điểm đã mờ đi.

Thời gian còn sư rất nhiều.

Còn quá đủ nên cô dâu cũng có thể tranh thủ ăn một chút đồ ăn, để khi hôn lễ bắt đầu sẽ không kịp ăn.
Bất cẩn như vậy, cô đã lỡ yêu nhầm người, cô phải làm sao với thứ tình cảm không nên có này chứ?
Mới sáng sớm, lễ đính hôn đã kết thúc, cô dâu đã khoác lên mình chiếc khăn voan trắng để chuẩn bị cho nghi thức hôn lễ tiếp theo.


Bây giờ là giữa thời gian nghỉ ngơi.

Và chỉ nhanh thôi, trong vòng hai giờ nữa, cô dâu sẽ khoác lên mình chiếc váy cưới lộng lẫy màu trắng, sửa lại lớp trang điểm đã mờ đi.

Thời gian còn sư rất nhiều.

Còn quá đủ nên cô dâu cũng có thể tranh thủ ăn một chút đồ ăn, để khi hôn lễ bắt đầu sẽ không kịp ăn.
"Chị, chị có mắc chứng sợ kết hôn không?" Mộng Như Nguyệt hỏi.

Chị gái cô mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cánh cửa kia là bầu trời xanh thẳm, mây trắng vờn thành từng cuộn tròn, ánh nắng dịu dàng xuyên qua kẽ lá, thời tiết như thế này rất thích hợp để ra ngoài đi chơi, cũng là ngày lành tháng tốt để kết hôn, lúc trước, khi quyết định kết hôn, ngày cưới hỏi cũng đã được chọn cẩn thận.

Chỉ là đôi mắt long lanh của Mộng Như Tâm khẽ rưng rưng, người khác không hiểu nổi, cô ấy có vẻ áy náy nhìn về phía em gái, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, "Chị rất xin lỗi..."


“Vì cái gì?” Mộng Như Nguyệt nghiêng đầu, vẻ mặt không rõ ràng.

Chị cô khẽ lắc đầu, không định nói tiếp: "Sắp đến giờ rồi à? Bọn họ đến rồi sao?" Vừa nói, chị cô vừa muốn đứng dậy, nhưng chiếc váy to nặng nề lại khiến cô phải ngồi lại.

Mộng Như Nguyệt xem tin nhắn, vừa lúc nghe thấy tiếng pháo nổ bên ngoài, cô cười với chị gái: “Anh rể đến rồi.”

Người đàn ông đến đón dâu, mà cô dâu lại chính là chị gái cô, tình yêu của đời hắn.

Không phải là cô.

“Ừ.” Chị cô đáp.
Thân là phù dâu, Mộng Như Nguyệt đứng đợi trong sảnh lớn, cô chuẩn bị một số trò chơi kiểm tra nhỏ, khi nhìn thấy người đàn ông là chú rể xuất hiện ở cửa sảnh lớn với vẻ mặt hưng phấn, trái tim cô như thắt lại.

Rõ ràng là nên từ bỏ, tại sao lại cảm thấy lo lắng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận