Cạm Bẫy Độc Thân (The Bachelor Trap)

Tiếng gõ nhẹ trên cửa khiến Marion giật nảy người. “Ai thế?”, nàng kêu to.

Một giọng nói ồm ồm đáp: “Còn ai nào khác xuất hiện khuya khoắc thế này?” Tuy cánh cửa không có khóa, nhưng nàng cũng chạy ra mở cửa. “Brand”, nàng nói. Khi chàng bước vào phòng và khóa cửa, nàng biết chắc rằng chàng đang chịu ảnh hưởng của một số cảm xúc mạnh mẽ.

Tim nàng tựa như chạy tót lên cổ. “Là Andrew, phải không? Chuyện gì đã xảy ra thế, Brand?”

“Không phải là Andrew.” Chàng tiến đến một bước, rồi một bước nữa. “Cậu ấy đã về đến nhà và chẳng có gì tệ hại trong cuộc phiêu lưu này. Anh không muốn thảo luận về chuyện Andrew. Anh cũng không muốn bàn về chuyện Emily. Anh muốn nói đến chúng ta.”

Có đôi lúc Brand Hamilton cũng có thể nhìn khá tao nhã. Đây không phải là một trong những khoảnh khắc ấy. Khuôn mặt chàng được khắc lên những vết hằn khắc nghiệt và đôi mắt xanh lơ tỏa sáng như thép lạnh. Nàng lơ lửng trong sợ hãi, nhưng rồi lý trí thông thường lại trở lại.

Trận lôi đình của Brand Hamilton có thể dọa rớt quần của những người cao cao tại thượng trong cả hai giới chính phủ và nội đình, nhưng chàng không thể khiến nàng khiếp sợ.

Nàng thôi lui bước rồi ngẩng cằm lên cao. Ánh mắt nhìn thẳng vào mắt chàng, nàng nói: “Chúng ta thì sao?”

Chàng hạ thấp gương mặt mình xuống gần với mặt nàng. “Kể từ khi nào mà một tiểu thư nhiệt huyết như em lại bị khớp với chuyện hôn nhân?” Chàng không hề cho nàng cơ hội để đáp lời. Miệng của chàng bao phủ lấy nàng trong một nụ hôn mà có thể khiến tất cả mọi tàn dư của sự phản kháng trong nàng đều phải khuất phục. Chàng dùng thân mình dồn nàng sát vào cây cột giường, rồi dùng đôi lòng bàn tay áp quanh gương mặt nàng.

“Giờ hãy nói cho anh nghe về chuyện bị khớp trước ngưỡng cửa hôn nhân đi,” chàng nói, rồi lại hôn vào môi nàng. Nàng nhất định sẽ làm loạn nếu nàng không cảm thấy có lỗi. Rõ ràng là cuộc trò chuyện không mạch lạc của nàng với Emily đã đến tai chàng và lòng tự ái của chàng đã bị tổn thương.

Khi chàng ngẩng đầu lên, nàng thì thầm: “Brand ạ, anh không hiểu đâu.”

“Chuyện này có khiến cho em cảm thấy sợ hãi trước ngưỡng cửa hôn nhân chăng? “ Chàng hỏi một cách quyết liệt, rồi lấy bàn tay áp quanh gò bồng đảo của nàng. Chàng không hề có ý dừng lại, và trong thời gian của một nhịp tim, đầu gối của nàng rung lẩy bẩy. Nàng bám vào hai cánh tay của chàng cố giữ vững để khỏi té.

Giọng nói của chàng không hề nhẹ hơn chút nào. “Anh có cần phải chứng minh với em rằng em đã rất sẵn sàng cho chuyện này như thế nào không?”

Nàng lắc đầu.

“Vậy thì vì cái lý do kinh thiên nào mà em phải suy nghĩ lại? Anh thiết tưởng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa giữa đôi ta”.

“Em chỉ muốn những thứ tốt đẹp nhất cho tất cả mọi người”: nàng lớn tiếng.

Không khí dường như chợt thoát ra khỏi lòng phổi của chàng rồi chàng tựa cằm mình trên trán nàng. “Em có muốn những gì tốt nhất cho anh không?”

“Anh biết là em muốn thế mà.”

“Vậy thì anh sẽ chỉ cho em thấy điều gì mới là tốt nhất cho anh.”

Giữ ánh mắt mình chặt vào nàng, chàng dần hạ nàng xuống giường, rồi hạ mình xuống bên cạnh nàng. Nắm lấy hai cổ tay nàng bằng một tay, chàng kéo chúng lên trên đỉnh đầu nàng và dùng tay kia vuốt dài từ cổ xuống đến ngực, rồi tận đến hạ thể của nàng.

Đôi môi áp sát môi nàng, chàng thì thào: “Ước gì anh hiểu được lối suy nghĩ của em. Bởi anh không biết, nên anh sẽ nói cho em biết lối suy nghĩ của anh. Điều duy nhất anh có thể nghĩ đến là - em muốn lấy anh nhiều như là anh muốn lấy được em. Em nghĩ rằng anh muốn cảm giác thế này sao? Em không phải là một chuyện khiến anh phải phân tâm, em là một nỗi ám ảnh. Đừng, đừng quay đầu nhìn đi nơi khác. Đây không chỉ là dục vọng. Anh muốn một tương lai với em. Tôi muốn được có con cái với em. So với chuyện này, mọi thứ khác đều là vô nghĩa.”

Chàng hít vào một hơi phì phò. “Giờ thì hãy nói cho anh biết đó là điều em không muốn.”

“Thật là không công bằng! Em đang cố để làm người không ích kỷ.”

“Và anh đang cố để không mất bình tĩnh.”

Nàng bật cười trong nước mắt. Chàng thở dài. Đôi môi của họ lại tìm và bám chặt vào nhau. Sự khuất phục của nàng làm dịu đi cảm giác ác liệt trong chàng, nhưng nó cũng không làm chệch đi phương hướng và mục đích của chàng. Nàng chính là người bạn đời của chàng. Nàng nhận ra việc này càng sớm thì mọi việc sẽ được dễ dàng hơn cho cả đôi bênh.

Chậm rãi, từng mẫu y phục một, chàng đã cởi bỏ bộ đồ ngủ của nàng. Không có bộ phận nào trên cơ thể nàng mà không được những ngón tay chàng vuốt ve, đôi môi chàng mơn trớn. Chàng mê mẫn trước vẻ đẹp của nàng và nấn ná lại trên những nụ hồng của đôi gò bồng đảo, phần nở nang tại vùng hông, phần bụng hơi căng căng, và chiếc gò mềm mại bảo vệ phần nữ tính nhất của nàng.

“Thượng đế tạo em ra thật tuyệt mỹ,” chàng nói với nàng: “một phụ nữ tuyệt vời.” Lời nói của chàng trở nên cuồng nhiệt, bộc trực hơn, khi nàng rên rỉ và không ngừng di chuyển bên dưới sự mơn trớn của chàng.

Khi chàng nhẹ vuốt ve nàng, thấy nàng đã ẩm ướt cho mình, chàng đã phải nghiến chặt răng để khỏi phải ập mình lên người nàng như một con sói đói.

“Brand”, nàng khẽ nói.


Chàng nghe được giọng điệu không mấy chắc chắn cũng như sự khao khát trong giọng nói của nàng. Chính là sự không chắc chắn nhiều hơn tất cả đã giúp chàng giành lại quyền kiểm soát bản thân. Chàng trở lại với nàng và trút xuống những nụ hôn nhẹ như lông hồng trên mắt, má, và đôi môi của nàng như mưa sa.

“Anh sẽ không tiến xa hơn nếu em không muốn anh làm thế,” chàng nói.

Nàng ngước mắt nhìn chằm lên chàng trong sự hoài nghi. Cả cơ thể nàng đang oằn oại với sự ham muốn vô độ. Nàng điên cuồng trong nhu cầu ái ân. Chàng không thể nhìn ra điều ấy sao?

Phản ứng của nàng hoàn toàn là bản năng nữ tính. Nàng nhấc đầu lên và hôn chàng với tất cả tình yêu và đam mê đã được chôn vùi thật sâu bên trong nàng. Nàng cảm nhận được nhịp tim của chàng sái nhịp ngay bên trên lòng ngực của mình. Con tim nàng như ngừng thở.

Chàng chính là tất cả những gì nàng ao ước trong người đàn ông lý tưởng của mình. Không có ai giống như chàng ấy, và sẽ không bao giờ có một người như thế, nhất là đối với nàng.

Chàng nghe thấy nàng cố hít thở, cảm giác được sự lao mình của nàng vào đam mê. “Marion ơi,” chàng gọi một cách thắc mắc: “Marion.”

Giờ chàng mới bật cười, nhảy xuống khỏi giường và lột sạch y phục của mình. Khi chàng trở lại bên cạnh nàng, chàng không còn cười. Miệng chàng chiếm lấy nàng một lần nữa, như một con hổ đói, cần thiết và đòi hỏi, và khi nàng đáp ứng với nhu cầu ấy, chàng tưởng rằng trái tim chàng chắc phải nổ tung.

Chàng khẽ tách đôi chân và nâng người cao lên phía trên nàng, hơi thở của chàng trở nên hằn học, không đều đặn. “Marion, hãy nhìn anh,” chàng ra lệnh.

Rèm mi nàng chớp chớp và đôi mắt say tình của nàng nhìn chằm vào chàng. “Không còn nghi ngờ hoặc phải suy nghĩ lại nữa nhé,” chàng nói.

Chậm rãi, cho nàng thời gian để điều chỉnh với cơ thể của mình, chàng dần chìm lấp vào người nàng. Khi chàng bắt đầu di chuyển, nàng cong cớn người bên dưới chàng. Trong khi sự dồn dập ngày càng hoang dại, nàng hôn vào tay, cổ và vai chàng một cách hào phóng. Một làn sóng nhiệt cuốn họ đến bờ vực. Chàng cảm giác được cơ thể của nàng co thắt dưới người chàng, nghe được tiếng kêu hoang dã trong sung sướng của nàng. Chỉ sau đó chàng mới phát tiết phần của mình. Cuối cùng, chàng kêu lên tên nàng. Marion vùi đầu mình vào vai chàng.

“Em yêu anh, Brand ạ”, nàng thì thầm, và cả cơ thể nàng được buông lõng.

Nàng cuộn tròn mình vào lòng chàng, mắt nhắm lại, hơi thở khe khẽ làm nhột vùng nách của chàng. Chàng nằm ngữa lên trời, đôi tay đan vào nhau gối dưới đầu, nhìn chằm một cách mù quáng vào cái nóc giường phía trên.

Em yêu anh. Chàng không thể hoàn toàn hiểu hết những từ ấy.

Khi nàng khuấy động rồi thở dài, chàng nằm nghiêng chống đầu trên một khuỷu tay và ngắm nghía khuôn mặt nàng. Trong giấc ngủ, nàng trông không lớn tuổi hơn Emily chút nào, và chàng cảm thấy mình cũng trạc tuổi với Andrew. Chàng chẳng biết khỉ gió gì cả - không phải là chàng đã nhật thức ra chuyện gì lúc còn 18 tuổi. Giờ chàng đã lớn ra và khôn ngoan hơn, chàng mới nhận thức rằng mình còn khối chuyện để học hỏi.

“Brand, chuyện gì vậy anh?”

Ánh mắt chàng nhìn vào nàng. “Em là một người phụ nữ thật đam mê, tiểu thư Marion Dane, và anh là một người rất may mắn.”

Chàng rót nụ cười vào mắt nàng rồi vuốt lại lọn tóc mịn rơi lòa xòa quanh khuôn mặt nàng. Bàn tay nàng nắm lại quanh cườm tay chàng, khiến ánh mắt chàng hướng nhìn nàng lần nữa. “Phải, nhưng đấy không phải là điều anh đang nghĩ.”

“Sao em biết?”

“Bởi vì... anh nhìn có vẻ trầm ngâm, và đấy trông không giống anh tí nào.”

Nàng kéo mình ngồi lên để có thể nhìn rõ chàng hơn, rồi kéo tấm chăn phủ lên tới cằm. Chàng buộc phải làm theo nàng bằng không sẽ bị đám mền mùng làm ngộp thở.

“Sao rồi?” Nàng nhắc.

Chàng nhún vai. “Em nói em yêu anh. Em nói thật lòng đấy chứ?”

Trái tim nàng ngừng đập. Nàng có thể làm nhẹ chuyện ấy đi và giả vờ như nàng không phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình trong cơn đê mê ân ái.

Điều khiến nàng không làm thế chính là Brand. Nàng chưa bao giờ trông thấy chàng có vẻ yếu đuối, dễ bị tổn thương như thế. Một trong hai người họ phải đánh cuộc một lần và lần này, xem ra, nàng chính là người phải đánh cuộc.

“Đúng, em nói thật lòng đấy.”

Những ngón tay chàng đan lấy ngón tay nàng rồi chàng nâng tay nàng áp vào môi mình. Cố làm ra vẻ bất cần, chàng nói: “Chưa từng có ai nói những từ ấy với anh trước đây.”

Nàng trấn áp lại nụ cười. “Brand ạ”, nàng nói: “tình nhân không phải được trả tiền để yêu đại gia của họ, mà là kinh doanh.”


Chàng cau có. “Em biết gì về chuyện ấy chứ?”

Vẻ mặt nàng nhìn hoàn toàn bực tức. “Anh và Emily dường như nghĩ rằng tôi là một bông hoa trong nhà kính. Em không phải. Tôi không cần phải được nuông chiều. Em không phải mỏng manh như thế. Mẹ đã dạy em cách khôn ngoan với đường đời, và những mẩu chuyện phiếm nhỏ to của các bà khi tụ họp đã hoàn tất nền giáo dục ấy.”

“Chuyện phiếm nhỏ to! Em làm nó có vẻ như là một chuyến du lịch khắp Âu châu không bằng.”

“Anh có thể xem nó tương đương như thế với nhóm phụ nữ, và khi Emily được lớn hơn chút nữa, em cũng sẽ dạy cho cô bé được khôn ngoan với đường đời.”

Nàng thật sự mong sao mình đã không đề cập đến tên của Emily trong cuộc đàm thoại, bởi vẻ mặt âu yếm không chắc chắn trên mặt chàng đã biến mất, và chàng trao cho nàng một cái nhìn với đôi mắt thu hẹp lại, cái ánh mắt như đang lục soát tâm trí nàng tất cả những bí mật của nàng.

Trước khi chàng có thể bắt đầu đặt câu hỏi với nàng, nàng đã nói: “Em không có nói với Emily rằng em đã đổi ý. Em chỉ cố giúp em ấy chuẩn bị tinh thần với khả năng rằng chúng em sẽ chuyển khỏi Longbury - anh biết đây, trong trường hợp có những chuyện xảy ra ngoài ý và ngoài tầm kiểm soát của chúng ta? Hiển nhiên là em đã không làm tốt chuyện ấy, nhưng em rất đổi làm ngạc nhiên với Emily. Em ây không nên đề cập chuyện nay với anh.”

“Kkhông phải là Emily đã nói với anh, mà là Andrew. Và nó có vẻ như là em không được chắc chắn,” chàng nói thêm một cách u ám.

“Brand ạ”, nàng nói, lôi kéo chàng. “Không có gì đã được giải quyết êm thắm giữa đôi ta. Anh biết rõ chuyện ấy cũng như em thôi. Giả như anh không thể khiến David Kerr phải im tiếng? Giả như anh không thể chứng minh được rằng cha mẹ em đã kết hôn trước khi Emily được chào đời?

“Chuyện ấy nếu bị bung ra, anh không thể thấy rằng nó có thể hủy đi cơ hội thăng tiến của anh sao? Anh không thể thấy rằng chúng em sẽ khá hơn nếu không bị soi bói bởi công chúng, và sống một cuộc sống lặng ở một nơi khác sao?”

“Chuyện sẽ không đi đến nước đó. Những chuyện này cần phải có thời gian để giải quyết. Những ông giám mục đều rất bận rộn. Nó có thể phải qua một đoạn thời gian trước khi họ có thể tra ra hồ sơ của mình. Hãy kiên nhẫn, Marion ạ. Sớm muộn gì thì bọn họ sẽ trả lời với chúng tôi mà thôi.”

“Và giả dụ họ nói rằng không có hồ sơ kết hôn của cha mẹ em?”

Chàng bác bỏ mối nghi ngại của nàng ra ngay. “Vậy thì chúng ta sẽ mở rộng phạm vi điều tra để bao gồm các quận huyện khác. Anh chưa có thay đổi ý định của mình. Anh vẫn tin rằng cha em đã cưới mẹ em ngay khi ông ấy có thể thực hành một cách hợp pháp.”

Miệng nàng sắc nét với những đường cong bất mãn. “Anh luôn luôn rất tự tin! Anh có bao giờ nghi ngờ về bất cứ điều gì như những người bình thường không?”

Chàng lướt một nụ hôn cẩu thả lên bờ vai trần của nàng và mỉm cười khi thấy nàng rùng mình. “Em nói với anh rằng em yêu anh. Anh không mấy tự tin về điều ấy.”

Nàng ấy đã chuẩn bị để nổi giận bởi chàng đã không đáp lại nàng với những lời tương tự, nhưng có điều gì đó trong biểu hiện chàng chăm chú theo dõi nàng khiến nàng thay đổi hướng suy nghĩ của nàng. Chàng thật sự muốn được nghe lời gì đây chứ?

“Có lẽ em không nên nói với anh lời ấy,” nàng nói, không phải là để thách thức chàng, mà là để dọ đường một cách cẩn thận. “Nếu nó khiến anh cảm thấy khó chịu, em sẽ không lập lại nữa.”

“Khiến anh cảm thấy khó chịu?” Chàng tựa đầu mình lên đầu giường và che đôi mắt mình bằng cánh tay. “Chính là ngược lại. Không một ai từng nói những lời ấy với anh từ trước đến giờ. Không một ai.” Chàng nhe răng cười với nàng. “Cho dù là người tình nhân thường trực, chính là người tình nhân thường trược, mà anh vẫn giữ bên mình.”

“Nhất định phải có một ai đó. Ông của anh chăng? Cha anh? Bà anh?”

“Không một ai.” Chàng vui vẻ, và mặc dù nàng đáp nụ cười ấy, nhưng nàng không thấy thú gì cả. Chàng đã bộc lộ với ba bốn câu mà đã hình dung ra cả tiểu sử của chàng, và nàng thật háo hức để đền bù lại cho chàng.

Cẩn thận đấy, Marion ạ, nàng tự cảnh báo mình. Cố đền bù cho người khác bởi những bất hạnh của họ chính là một trong những thất bại lớn nhất trong đời nàng. Sẽ có những kẻ vô lương lợi dụng lòng tốt ấy.

“Em chắc rằng mẹ của anh nói những lời ấy với anh,” nàng khẽ nói.

“Phải, nhưng mẹ anh đã chết khi anh vừa được một vài tháng tuổi, vì vậy anh không có những kỷ niệm của mẹ.”

“Vậy còn anh? Anh có từng nói những từ ấy với anh chưa?”

Vẻ mặt của chàng đông lại. “Chưa bao giờ.”

“Anh sẽ nói những lời ấy với em chứ?”

Vẻ mặt cười cợt chợt tắt trên khuôn mặt chàng, và chàng quay lại nhìn nàng với một biển hiện gần như là đau thương. “Đấy không phải là kiểu cách của chúng anh. Người trong gia tộc FitzAlan không phải là đám người biết biểu thị.”


Nàng lưu ý rằng chàng đã tự đặt mình trong nhóm người gia tộc FitzAlan. “Đấy không phải là sự thật,” nàng nói. “Hãy xen Clarice. Cô ấy có vẻ điên cuồng bởi Oswald và bất cần xem có ai biết chuyện ấy không.”

“Clarice là một nữ nhân”, chàng phản bác.

“Ừm.” Nàng khoanh trước ngực và nhìn chằm chằm vào khoảng trống.

Chàng lay nhẹ bờ vai nàng. “Cho anh nghe những lời ấy một lần nữa đi.”

Nàng cười ầm lên rồi lăn lên trên người chàng.”Em sẽ nói nếu anh cũng nói.” Nàng đặt ngón tay trỏ lên miệng mình. “Hãy xem môi em đây. Lời ấy dễ dàng hơn anh nghĩ. Em... yêu... anh. Giờ đến lượt của anh.”

Anh lăn nàng ngữa trên giường và nằm lên trên nàng. Ánh mắt khóa chặt vào mắt nàng, chàng nói: “Đọc... tâm... anh.”

Khi nàng trừng mắt nhìn chàng, chàng hôn lên đôi môi đang chẩu ra của nàng. “Anh thật rất cần em,” chàng nói, và như thế cũng đủ khiến nàng vui lòng.

Cả hai đều mỉm cười khi môi họ tìm đến nhau, nhưng khi hơi thở của họ trở nên gấp rút, nụ cười trên môi phai nhòa. Cuối cùng, nàng cũng cho chàng nghe những lời chàng muốn được nghe. Giờ thì chàng không bao giờ để mất đi nàng.

Khi nghe tiếng nàng bước xuống giường, chàng hé mắt xem nàng mặc vào chiếc áo choàng của mình. Chàng không thể nhớ ra có khi nào chàng lại thấy thật đầy đủ, thật thỏa mãn, và thật bình yên với thế giới như thế này. Chàng không hề xa lạ gì với những thú vui xác thịt trên cơ thể của một người phụ nữ, nhưng chuyện này lại khác.

Em yêu anh.

Một nụ cười ẩn dấu trong khóe môi chàng. Nàng sẽ không nói với chàng những lời nếu nàng không thật tâm. Nàng có thể quanh co khi nàng muốn, nhưng trong những điều thật sự quan trọng, Marion lại trong suốt như tấm kiếng.

Tấm kiếng mờ khói...

Tấm kiếng dính hơi nước...

Qua một tấm kiếng u tối...

Nụ cười no nê của chàng trở thành một nụ cười rộng đến mang tai. Có lẽ chàng sẽ không bao giờ hoàn toàn nắm bắt được lối suy nghĩ của nàng, nhưng những gì có vẻ khó khăn đã trở nên đơn giản khi chàng mang nàng lên giường.

“Brand ơi, anh đang mỉm cười hay đó là nụ cười từ biệt cõi đời?”

Chàng mở mắt ra. Nàng đang đứng bên trên chàng với một chiếc hộp trong vòng tay nàng. Chàng dùng một tay quàng ra phía sau đầu gối của nàng và kéo. Nàng kêu lên và lập tực ngã lăn ra giường, nhưng nàng đã cẩn thận để các vật trong hộp không bị tung tóe ra ngoài.

“Vật này rất quan trọng!” Nàng rít lên, nâng chiếc hộp cao lên.

“Xem ra là vậy.”

Chàng lấy chiếc hộp từ tay nàng và vất nó trên sàn nhà, sau đó chàng nâng người lên bên trên nàng.

Nàng di chuyển một cách bất an. “Sao anh luôn luôn nhìn chằm vào em với ánh mắt thật chăm chú như thế?”

“Anh đang cố đọc tâm tư của em.”

Đôi má nàng hiện ra lúm đồng tiền rồi nhìn lên chàng. “Và...?”

Chàng lắc đầu. “Anh không đọc ra. Em phải nói ra bằng lời.”

Trong giây lát, nàng nhìn chàng một cách khó hiểu rồi vẻ mặt nàng lại mềm ra, và nàng vuo6t’ nhẹ má chàng. “Em yêu anh, Brand ạ,” nàng khẽ nói.

Chàng chăm chú nhìn nàng với một lực hấp dẫn kỳ lạ. “Chứng minh lời ấy đi,” chàng nói.

“Em đang đợi, trong trường hợp anh chưa nhận ra.”

“Đọc...tâm...anh.” Chàng mỉm cười vào đôi mắt nàng. Nàng dợm người để bước khỏi giường, nhưng chàng ghìm lại nàng bằng trọng lực của mình và hôn nàng tới tấp khiến nàng như ná thở.

Chàng lướt những nụ hôn trên gương mặt nàng và nán lại trên môi nàng. Hơi thở của họ trở nên nặng nhọc, cơ thể họ dập dìu cùng nhau. Ngày càng điên cuồng, họ nhanh chóng tiến đến bờ vực và dồn dập nhau vào cơn lãng quên ngọt ngào.

Cũng phải qua một thời gian trước khi họ trở lại nói chuyện về chiếc hộp. Brand đã mặc lại quần áo để trở lại phòng riêng của mình, và họ đang ngồi tại một chiếc bàn nhỏ ở trước khung cửa sổ đã được kéo màn.

“Em không biết nơi mà hai cô bé tìm thấy nó”, Marion nói: “nhưng nó nhất định là chiếc hộp của dì Hannah. Em không biết phải nghĩ sao cho đúng. Những mẩu, mảnh thông tinh này thật là vô giá trị. Xem, nếu chiếc hộp đựng những bức thư tình, nó sẽ có lý hơn.”

Brand kiểm tra các bức thư, đặc biệt là những bức có đề ngày, và chuyển sự chú ý của mình đến những vật nho nhỏ. Marion đã nói đúng, chúng thật vô giá trị: một khuy áo bằng đồng, một khăn tay được thêu tên viết tắc đã bị vàng ố theo thời gian, một cây dao nhíp, và một cây bút.


Chàng nói một cách suy tư: “Dì Hannah là một người thích thu lượm những thứ lặt vặt. Không cần biết dì đã thu thập những gì, miễn là có liên hệ với chú Robert.” Chàng nhìn Marion. “Theo những ngày được viết trên các bức thư ngắn và biên lai, chúng ta có thể truy ra khi nỗi ám ảnh của dì bắt đầu.”

“Nỗi ám ảnh của dì”, Marion lờ mờ nói.

Chàng nhún vai. “Gọi nó là gì cũng được. Dì ấy đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng, đấy là ý anh muốn nói. Thấy cái này không?” Chàng chỉ vào ngày trên một tấm biên lai mua một chiếc mũ nam nhân. “Dì ấy được Bà Love mướn làm việc khi dì ấy có được tấm biên lai này. Điều này có nghĩa là dì ấy đã thu thập những thứ này đã hai năm trước khi dì ấy mất tích.”

“Phải, nhưng những bức thư Robert gửi cho dì ấy đâu?”

“Chỉ có một, để cảm ơn dì cho các lời chia buồn. Những lời nhắn của anh với người thợ may của anh còn ấp áp hơn bức thư này. Những bức kia là từ chú Robert gửi cho Bà Cutter và người hầu cận thân của chú.”

“Nhất định phải có nhiều bức thư hơn là thế này.”

Chàng tựa người vào lưng ghế rồi lắc đầu. “Anh không nghĩ rằng có các bức thư khác.”

“Vậy tại sao lại có người cạy cửa xâm nhập vào nhà em chỉ để đánh cắp nó? Chắc rằng họ không phải quá bức thiết đến nổi phải ăn cắp mớ rác rưởi này chứ

Chàng dang tay ra. “Anh không biết.”

Chân mày của nàng hạ xuống. “Phải, nhưng anh đang suy nghĩ lung tung.”

Một nụ cười nhoáng lên. “Anh chỉ dự đoán, chỉ vậy thôi.”

Nàng ngẩng cằm lên cao. “Em tưởng là chúng ta cùng điều tra việc này?”

“Anh đang nghĩ đến cuộc nói chuyện với Bà Love. Dì Hannah, bạn có thể nhớ, đã viết thư cho một thanh niên nào đó -”

“Ông Robson “, nàng tiếp lời.

Chàng gật đầu. “- người mà đã tin vào những lời của nàng và chỉ nhận lãnh toàn là những đau buồn bởi nổ lực của mình. Nếu có bất cứ ai đã viết thư, anh nghĩ rằng đấy phải là dì Hannah.” Chàng nhìn vào khoảng không. “Dì ấy thấy thú với những vỡ kịch mê-lô [loại kịch bi thảm, thống thiết], và anh nghĩ dì đã nhận được nhiều bi kịch hơn là dì ấy muốn.”

Cả hai đều trầm vào im lặng khi họ đắm chìm vào dòng suy đoán của bản thân. Một vài khoảnh khắc sau đó, Brand mới nói: “Hãy hỏi hai cô bé xem họ đã tìm thấy chiếc hộp ở nơi nào. Điều này có thể giúp đỡ chúng ta.”

“Em sẽ hỏi,” nàng trả lời: “và em sẽ hỏi chúng xem đây có phải là tất cả nội dung của chiếc hộp này khi chúng tìm thấy chiếc hộp. Anh có phải sẽ nói chuyện này với chú Robert không?”

Chàng có vẻ ngạc nhiên. “Chẳng có gì đầy đủ để nói cả. Ngoài ra, có thể chú Robert đã bị [dì Hannah] hất chân. Có thể có người nào khác đã được dì Hannah để ý hơn.”

Nàng lặng lẽ nói: “Còn cha của anh thì sao??”

“Cha anh?” Chàng thật kinh ngạc. “Ngoài cái sự thực là ông ấy gần như gấp đôi tuổi tác của dì, ông ấy sẽ chẳng bao giờ có ý tưởng trốn nhà theo tình yêu. Bất động sản của ông ấy đang ở đây. Bên cạnh đó, cha anh đã chết. Bí ẩn này đang được tiếp diễn. Có ai đó tấn công bạn trong khu vườn Vauxhall và đẩy bạn xuống cầu thang ở nhà hát. Và đừng quên đi kẻ trộm mà chúng ta đã làm gián đoạn tại ngôi nhà làng của em.”

Nàng rùng mình. “Em cảm thấy như thể em bị bỏ trôi lênh đênh trên đại dương mà không có một chiếc la bàn.”

Chàng nghiêng người qua mặt bàn và nhanh chóng hôn lấy nàng. “Anh sẽ làm la bàn cho em,” chàng nói. “Hãy bám chặt vào anh và anh sẽ đưa bạn về.”

Chàng cầm lấy chiếc hộp theo mình khi chàng rời đi, hứa rằng sẽ trả lại nó vào sáng ngày mai, và soát lại mọi thứ thêm một lần nữa trước khi đi ngủ. Những ý tưởng lẻ tẻ cứ thoáng qua, nhưng chàng không thèm nỗ lực để kết nối chúng lại, giờ thì vẫn chưa.

Chàng nhớ lại bức thư của Edwina và chàng đã bởi vì đấy mà nghĩ nhiệm vụ khám phá ra ai là kẻ đã dính líu với dì Hannah nhất định phải là trọng đại và to tác. Chàng đã trải rộng tấm lưới nghi ngờ của mình thật rộng lớn bao gồm cả làng Longbury và thành Brighton. Bây giờ, với những vật lưu niệm của dì Hannah được phơi bày trước ánh sáng, kết cuộc xem ra chàng chỉ nên điều tra không xa hơn khu nhà vòng Priori và các nơi quanh nó. Không có gì trong chiếc hộp cho thấy rằng dì Hannah đã lang thang xa nhà.

Một nhân chứng nói với Edwina rằng Marion đã ra ngoài chơi trong cái đêm dì Hannah biến mất. Nhân chứng ấy là ai? Marion đã thấy những gì? Nàng thật yêu mến dì Hannah. Nếu nàng thấy được có ai đó làm tổn thương dì, nàng đã vừa chạy vừa la toáng lên mẹ nàng để cứu giúp.

Chàng cảm thấy thuyết phục hơn hơn bao giờ hết rằng dì Hannah đã viết thư cho chú của chàng. Sự lạnh lùng trong bức thư ngắn của chú Robert cũng đã đủ cho thấy. Chàng khó có thể đương đầu với chú của mình với sự nghi ngờ ấy. Vì thế nên chú đã nhận được những bức thư. Chú Robert là một người đàn ông kiến thức. Chú chắc biết làm thế nào để ức chế sự quan tâm của một cô gái bị một cú sét ái tình đánh phải.

Trừ khi chú ấy cũng đã có lòng yêu dì và không dễ gì hất cẳng như là Ông Robson. Những chuyện lạ lùng hơn cũng đã xảy ra.

Rồi còn có các cuộc tấn công vào Marion tại Luân Đôn và những mẩu tin nhắn mà nàng đã cho là do David Kerr. Ai là kẻ phái sau đám tin nhắn ấy? Ai là người không có mặt tại nhà dòng Priori trong thời điểm quan trọng?

Cuối cùng chàng đã có một chút đầu mối để điều tra.

Khi đối diện với chiếc hộp của dì Hannah, hai cô bé khóc như mưa. Flora đã tìm thấy nó dưới một tấm gỗ sàn kêu cót két trong tủ đựng mùng màn tại căn nhà của dì Edwina khi hai cô bé chơi trò trốn tìm. Hai đứa đều thề rằng họ không có lấy đi vật gì từ đấy. Hai đứa cố đặt nó trở lại nơi mà Flora được tìm thấy nó, nhưng họ luôn bị bắt quay trở lại bởi ông Manley hoặc những người lính gác. Vì vậy, hai cô bé đã quyết tâm trao chiếc hộp cho Marion, nhưng nàng đã tìm thấy nó trước khi họ sẽ có cơ hội.

Hai cô bé không thể nhận thấy thấy sự cấp bách. Nếu chiếc hộp được chứa đầy với các đồng tiền vàng, chuyện ấy có thể là khác.

Sau khi giải quyết ổn thỏa bằng cách bắt hai cô bé viết cho nàng một lá thư xin lỗi cho tội sơ phạm của họ, Marion đi tìm Brand để kể với chàng những điều ít ỏi mình vừa phát hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận