KTV vô cùng ồn ào, trên sàn la liệt vỏ chai bia và đồ ăn vặt, còn cả mùi thuốc lá.
Lục Thời Duyên không thích đám người kia trong hội học sinh, nhưng anh cũng không muốn làm Chu Tử Hiên mất mặt.
Anh nhanh chóng ngồi xuống một chỗ, Lục Thời Duyên vừa tới thì mấy nữ sinh cũng lập tức ngồi đoan chính.
Trình Triệt không phát hiện ra anh, cô uống nhiều rượu quá nên muốn đi vệ sinh, nhưng lại không tìm được người đi cùng.
Hạ Thu và Chu Tử Hiên đã ra ngoài mua ít đồ.
Bụng dạ cô rất khó chịu, nhưng Tô Duy lại bắt cô uống hết ly này đến ly khác.
Trình Triệt lắc đầu, Tô Duy càng thêm lấn tới, anh ta bưng ly rượu kề sát lên miệng cô bắt cô uống.
Trình Triệt hơi tức giận, nghiêng người gạt tay anh ta, ly rượu đổ ra.
Rượu hất hết lên người Tô Duy, anh ta không ngờ Trình Triệt lại có phản ứng lớn như thế.
Cô nhanh chóng đứng dậy, xin lỗi một tiếng rồi mở cửa chạy về phía phòng vệ sinh.
Trời đất xoay chuyển, đầu óc choáng váng, cô chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Cô rất khó chịu, nhưng lại không thể nôn ra được.
Trình Triệt cầm điện thoại, muốn gọi cho Hạ Thu, nhưng mắt cô hoa lên, không nhìn rõ được màn hình, ấn tới ấn lui cũng không tìm được số điện thoại của Hạ Thu.
Cô muốn quay về phòng KTV, nhưng lại phát hiện mình quên mất số phòng rồi.
Lần này thảm rồi, không biết bao giờ bọn họ mới kết thúc, xung quanh thì đầy những tên say xỉn, cô cũng không dám đi loạn.
Trình Triệt ngồi xổm xuống đất, vùi mặt vào đầu gối.
Không biết đã qua bao lâu, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên trên đầu cô: “Có chuyện gì thế?”
Trình Triệt ngẩng đầu, hai má ửng hồng, khóe mắt đầy nước, trông vô cùng đáng thương.
Lục Thời Duyên đứng trước mặt cô, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt tối tăm phản chiếu bóng dáng của cô.
“Hình như em uống say rồi...” Cô nũng nịu, dang hai tay về phía Lục Thời Duyên: “Anh Lục, anh đỡ em dậy có được không?”
Lục Thời Duyên yên lặng, giống như đang nhẫn nại, sau đó vẫn vươn tay đỡ lấy cô.
Trình Triệt ngoan ngoãn đứng dậy, nắm chặt lấy tay hắn không buông, Lục Thời Duyên đưa cô ra ngoài, cô vẫn nhìn ngó xung quanh: “Chúng ta đi đâu thế?”
Lục Thời Duyên không muốn nói chuyện với kẻ say, anh hờ hững đáp lại: “Đưa em về nhà.”
Anh bắt một chiếc taxi, nhét Trình Triệt vào trong xe, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh, nhanh chóng đọc địa chỉ cho tài xế.
Xe chạy được một lúc thì Trình Triệt mới phản ứng lại được: “Ơ...!Sao anh biết địa chỉ nhà em?” Nói xong, cô lập tức bịt miệng, cau mày lẩm bẩm: “Anh Lục, em rất muốn nôn.”
Lục Thời Duyên nói với tài xế: “Dừng xe.”
Tài xế phanh gấp, Trình Triệt suýt chút nữa nhào về phía trước, may có Lục Thời Duyên đỡ lấy cô.
Trình Triệt quay đầu cảm kích cười với anh, sau đó “ọc” phun hết ra.
Lục Thời Duyên: “...”
Tài xế: “Đờ mờ!”
Lục Thời Duyên cố xóa bỏ ý định bóp chết cô, nói với tài xế: “Lái xe đến khách sạn gần nhất.”
Tài xế chạy như bay đến một khách sạn gần đó, Lục Thời Duyên đỡ Trình Triệt xuống xe, lấy trong ví ra một xấp tiền đưa cho tài xế: “Xin lỗi, anh đi rửa xe đi.”
Anh đến quầy lễ tân thuê phòng, Trình Triệt ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ đợi.
Lục Thời Duyên nhận thẻ phòng xong thì nhanh chóng kéo cô lên lầu.
Vừa bước vào phòng, anh lập tức kéo Trình Triệt vào phòng vệ sinh, điều chỉnh nước nóng rồi xối thẳng lên người cô.
Không biết phải mất bao lâu mới tắm rửa sạch sẽ cho cô, Trình Triệt tỉnh tỉnh mê mê, quần áo trên người bị nước làm cho gần như trong suốt, dính chặt vào da thịt, những đường cong hiện lên rõ ràng.
Lục Thời Duyên do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định lột quần áo cô ra, vắt kiệt nước rồi cho vào máy sấy, rồi còn lấy cả quần áo tắm choàng vào cho cô.
Anh bị Trình Triệt nôn lên người, thế nên chuẩn bị xong cho cô thì anh cũng nhanh chóng đi tắm.
Tắm xong ra ngoài, Lục Thời Duyên thấy Trình Triệt đã ngủ gục trên giường.
Điện thoại trên đầu giường kêu không ngừng, Lục Thời Duyên vừa nhìn đã thấy người gọi tới là Hạ Thu, còn gọi tận mười mấy cuộc.
“Alo? Trình Triệt? Cuối cùng cậu cũng nhận điện thoại rồi! Cậu đang ở đâu thế?” Hạ Thu lo lắng hỏi.
“Anh là Lục Thời Duyên.”
“Hội...!hội trưởng Lục? Trình Triệt đang ở cạnh anh ạ?”
Lục Thời Duyên nhìn cô gái đang ngủ say: “Ừ, cô ấy uống say, sáng mai anh sẽ đưa cô ấy về.
Em gọi điện thoại cho mẹ cô ấy một tiếng.”
Mấy câu nói này có lượng tin tức quá lớn, Hạ Thu tạm thời chưa tiêu hóa được: “Vâng...!Vâng, em sẽ nói cậu ấy ở nhà em.”