Lúc Trình Triệt mở mắt ra đã phản ứng rất lâu.
Tối hôm đích thực là đã uống say, điều này thì cô nhớ rõ.
Sau đó, đã xảy ra chuyện gì, bản thân ở trong khách sạn, còn ăn mặc áo choàng tắm?
Cô dụi dụi mắt, một vài ký ức ái muội đột nhiên xuất hiện ở trong đầu, trộn lẫn với những tiếng thở dốc, mồ hôi cùng với mùi vị của Lục Thời Duyên cùng nhau xông lên đại não.
Trình Triệt bỗng ngồi dậy, xốc lên áo tắm dài xem xét thân thể của mình —— không hề có dấu vết nào, mọi thứ đều sạch sẽ thoải mái.
Đúng thật là nằm mơ.
Trình Triệt ngồi trên giường ngẩn ngơ, thất thần, ngực để hở, chăn bông lộn xộn quấn quanh vòng eo.
Đang lơ mơ du ngoạn lạc vào chốn nào, ngoài cửa vang lên tiếng “Tí tách”, Lục Thời Duyên cầm quần áo của cô đi đến.
Trình triệt chậm rãi quay đầu lại nhìn anh, mặt bỗng dưng đỏ lên.
“Tỉnh rồi?” Hắn đứng ở đuôi giường, ném quần áo tới cho cô.
Rõ ràng là thời tiết đầu thu vẫn còn nóng , vậy mà trông anh lại một thân lạnh lẽo.
“Tối hôm qua…” tóc Trình Triệt xoã tung rối bời, vẫn còn buồn ngủ, thoạt nhìn tựa như một con sóc con.
Cô không biết chính mình bây giờ hấp dẫn cuốn hút mê người đến mức nào, không còn vẻ lanh lợi hoạt bát ngày thường, chỉ còn lại nét mặt ngây thơ.
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua tấm rèm bằng vải thưa cuộn lại, phủ lên khuôn mặt cô một ánh sáng vàng dịu.
Chưa kể đến hai bầu ngực quyến rũ lấp ló nửa ẩn nửa hiện, Lục Thời Duyên nhìn đến mức bụng đang bốc cháy.
Anh cố đè nén xuống những dục vọng đen tối đang gợn sóng.
“Em uống say rồi nôn hết lên người, quần áo thay ra là anh bảo phục vụ làm.
Nhìn dáng vẻ ngốc ngếch của cô, Lục Thời Duyên lãnh đạm nhìn đồng hồ, “Còn nửa tiếng nữa là trường đóng cổng.”
Bỗng dưng quên mất là còn phải đi học!
“A a, em dậy ngay đây.” Trình Triệt bò dậy vọt thẳng vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, nhớ tới cái giấc mơ hữu tình đó, Trình Triệt vốc nước lạnh vỗ mạnh vào trán mình.
Lục Thời Duyên phía sau cô cong khóe miệng.
Cũng thật dễ lừa.
Bây giờ là giờ cao điểm buổi sáng, Trình Triệt suy tính, bắt xe sẽ kẹt xe, còn không bằng ngồi xe buýt.
Vừa lúc xe buýt đến trạm, thế là hai người lên xe.
Trên xe người chật kín, không một chỗ nào còn trống.
Trình Triệt bắt lấy tay vịn, cả người vô lực, eo đau chân mỏi.
Ngẩng đầu nhìn Lục Thời Duyên ở bên cạnh, Anh điềm tĩnh đứng, đôi tay mảnh khảnh thon dài nắm chặt thanh xà đơn, móng tay sạch sẽ và đầy đặn, các khớp xương trắng bệch.
Trời sinh Trình Triệt là cô gái có trí tuệ biết nắm lấy mọi cơ hội, không có cơ hội thì tạo ra cơ hội.
Nhưng giờ phút này, cô lại mất đi tâm trạng ăn đậu hũ của Lục Thời Duyên.
Tâm trạng suy sụp.
Phản ứng của cơ thể nói cho cô biết tối hôm qua cô chắc chắn đã vận động kịch liệt.
Nhưng sự thật và phản ứng của Lục Thời Duyên nói với cô rằng, không có phát sinh gì cả.
Rốt cuộc là tại sao chứ, một cô gái trí tuệ vượt trội sắp sửa trở thành thiếu nữ, lại không phân biệt rõ được đâu là mơ đâu là thực!
Trình Triệt giẫm lên cái đuôi chuông vào lớp đi vào phòng học.
Hạ Thu vừa nhìn thấy liền kích động véo cánh tay cô, Trình Triệt muốn tránh cũng tránh không được.
“Khai báo ngay! Tối hôm qua cậu cùng Lục Thời Duyên ……”
Giọng của Hạ Thu hơi to, mấy nữ sinh ở hàng phía trước nghe thấy tên của Lục Thời Duyên xoẹt qua đầu, trên bục giảng ánh mắt của chủ nhiệm lớp Trương Khải Văn quét về hướng cô ấy một lúc.
Trình Triệt hạ giọng nói: “ Cậu lớn tiếng thêm chút nữa đi , thầu Trương chắc là không nghe rõ đâu.”
Hạ Thu nhún nhún vai, cúi thấp đầu ngay lập tức.
Vẫn luôn ráng nhịn đến tan học cô ấy mới mở miệng nói chuyện, quyết không buông tha cho Trình Triệt
Trình Triệt lạnh nhạt nói: “Nếu tớ và anh ấy đã làm chuyện đó rồi , cậu có phải là sẽ rất kinh ngạc.”
Sự nghi hoặc trong lòng Hạ Thu cuối cùng cũng rơi xuống đất: “!!! Các cậu lại có thể chơi lớn như thế!”
Trình Triệt cười rạng rỡ:“ Tớ không có chơi đùa.
Hạ Thu, anh ấy nhất định sẽ là của tớ.”