Trình Triệt ý thức chẳng mấy rõ ràng, Lục Thời Duyên đề phòng có người đi ngang qua hoặc vào lớp, đem áo khoác quấn quanh eo Trình triệt.
Chiếc áo khoác nam giới rộng phùng phình che kín toàn bộ hạ thân hai người đang giằng co.
Nhìn từ xa chính là cảnh tượng đôi nam nữ đang lén lút vụng trộm trong lớp học.
Cả hai người lưng tựa vào ngực, đều lặng im, trong phòng học chỉ còn tiếng thở dốc còn chưa bình ổn lại.
Điện thoại reo “ong ong ong”, Trình Triệt cầm lấy điện thoại xem, là chú Trương tài xế.
“alo chú Trương, 5 phút nữa! Trong 5 phút chú sẽ ra cổng.”
Thanh âm nơi cổ họng vừa trải qua cuộc hoan ái mãnh liệt vô thức mang theo chút nũng nịu, khuôn mặt Trình Triệt bất giác nóng ran, giả vờ ho khan mấy cái che đậy sự khác thường.
“Em về nhà đây, anh không đi sao?” Trình Triệt đứng dậy sửa sang lại quần áo.
Lục Thời Duyên khoanh tay nhìn cô đang cài nút, chuẩn bị rời đi.
“Đợi chút.” Anh gọi cô lại.
Trình Triệt dừng bước, không quay đầu lại.
Anh đứng dậy, không nói gì, giơ tay định vén lên mấy sợi tóc lòa xòa vì vận động quá nhiều ra sau tai cho cô.
Chỉ để như vậy thôi sao? Trình Triệt cười ngọt ngào với anh, cầm lấy sách rồi ra khỏi lớp.
Lúc đi xuống được nửa cầu thang Trình Triệt bỗng muốn suy nghĩ xấu xa, Lục Thời Duyên trong lớp cô đã làm những gì, có phải anh cảm thấy làm vẫn chưa đủ, còn đag tự xử? Ý nghĩ mạo muội nảy ra không kìm nén được, cô rón ra rón rén quay lại lớp học, làm ra vẻ như chủ nhiệm lớp rình trộm ngoài cửa sổ, trong lòng thầm xin lỗi chú Trương đã cho bồ câu ăn không biết bao nhiêu lần.
Tấm rèm cửa trắng muốt bị gió đêm thổi tung lay, vô cùng tiện cho cô vào việc.
Ngoài sức tưởng tượng! Lục Thời Duyên lại đang làm bài tập?
Còn viết viết vẽ vẽ gì đó, là đang sửa sai bài tập của cô sao?
Thật là biến thái! Xem thường ai chứ! Học sinh đứng đầu khóa dùng cách này để làm người khác bẽ mặt ư?
Trình Triệt cắn môi giận dữ bỏ đi.
Thực ra vừa nãy lúc kéo anh ngồi xuống, trong phút chốc có chút muốn hỏi anh rằng Giang Nhã có phải bạn gái anh không.
Nhưng trình Triệt sẽ không hỏi.
Quan hệ giữa cô và anh, là cô đến nắm quyền chủ động.
Anh không nói, cô sẽ không hỏi.
Đây là nguyên tắc Trình Triệt vẫn luôn tuân thủ trên sự nghiệp “chó liếm” của mình.
*chó liếm: mất đi tôn nghiêm vì cố gắng theo đuổi một ai đó
Cho dù là xuống địa ngục cũng phải là cả hai người cùng xuống.
Lục Thời Duyên nhìn trang giấy chỉ toàn là chữ “Triệt” mà anh vô thức viết ra, hơi ngẩn người.
Trình Triệt vừa trong sáng vừa phóng đãng, không giống như lẽ thường , từ khi nào lại có thể khiến anh thất thần trong giây lát.
Nếu Trình Triệt vẫn còn ở đó, chắc cô sẽ cười hihi mà nói, em chỉ phóng đãng với một mình anh Lục thôi đó.
Cô trong suốt như nước, chẳng hề giả vờ phòng vệ bất cứ điều gì.
Nhưng anh lại không đoán được, cũng không muốn mất thời gian tìm hiểu.
Sao lại nghĩ về cô ấy chứ.
Lục Thời Duyên bực tức vò trang giấy lại thành 1 viên ném thẳng vào thùng rác.
Trình Triệt bị chính đại não của mình kích thích, quyết tâm phấn đấu học tập, kì thi lần sau nhất định sẽ vượt qua Lục Thời Duyên, đem hết nhục nhã trả lại cho anh.
Cứ như thế lúc cô vào đến cửa nhà, biểu cảm cứng đơ bất thường khiến Trình Vân Hoa đang lo lắng cho con gái bỗng giật mình.
Con gái tối hôm qua cả đêm không về, Trình Vân Hoa không thể không lo, tiến lên phía trước kiểm tra Trình Triệt từ đầu tới chân.
“Mẹ, con không sao mà.” Trình Triệt bỏ cặp sách xuống đi vào trong nhà
“Con muốn lên phòng học bài.”
Trình Vân Hoa mơ hồ chẳng hiểu chuyện gì “Ngủ sớm nhé con gái bảo bối, có gì mai làm tiếp.”
“Học hành là chuyện vui vẻ mà mẹ, xuất sắc cũng là thói quen rồi.” Trình Triệt đi lên lầu “Lâu rồi con không đứng nhất, mẹ à, con phải thi được vị trí số một.”
Trình Vân Hoa ở phía sau trợn mắt há hốc mồm.
Phát ngôn kích động của Trình Triệt, Trình Vân Hoa xem như chuyện cười.
Khi về Lục Trạch nói chuyện phiếm còn kể cho Trình Gia Sâm nghe.
Trình Gia Sâm cảm thấy lạ kì, cũng thấy buồn cười.
Vì Trình Triệt chưa bao giờ bị bắt buộc “Con phải làm tốt nhất.” Từ nhỏ đến lớn mọi chi phí cho việc ăn mặc của cô đều là tốt nhất, bao gồm cả giáo viên của cô.
Nhưng Trình Gia Sâm không muốn cháu nội mình trở thành tác phẩm được “lắp ráp” của xã hội thượng lưu, điều mà ông hi vọng nhất là Trình Triệt có thể tự do trưởng thành và làm những gì mình thích.
Bất tranh nhân tiên*.
Câu này Trình Gia Sâm vẫn thường hay nói đến.
*Bất tranh nhân tiên: không tranh giành để đứng đầu, để hơn người.
Thế là những lời nói hùng hồn của Trình Triệt cũng bị ông xem như chuyện cười, còn truyền đến tai ông cụ Lục.
Lúc Lục Thời Duyên nghe được, trái tim anh đập loạn.
Trình Triệt đã ba ngày rồi chưa liên lạc với anh