Lục Thời Duyên nhìn Giang Nhã, nhàn nhạt nói: “Chuyện giữa tôi và cô, cô rất rõ.”
Giang Nhã trầm mặc một hồi lâu, cụp mắt xuống “Anh vẫn cứ luôn lạnh nhạt như thế, khiến em càng giống như một kẻ điên.”
Lục Thời Duyên cong khóe môi, thanh âm mang theo sự châm chọc “Em không phải như vậy sao?”
Giang Nhã tức giận bật cười “Đúng! Giống mẹ em thôi, đều là những kẻ điên.
Chỉ có người điên mới nặn ra được cô con gái như thế này.”
Mặt Lục Thời Duyên không chút gợn sóng: “Chỉ cần mẹ cô làm theo lời hứa, chuyện lúc trước đồng ý với cô tôi nhất định sẽ làm.
Sự nhẫn nại của tôi có hạn, lần sau không được xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Nói xong, anh không nhìn đối phương nữa, hai tay cho vào túi, xoay người rời đi.
Bộ quần áo mặc ở nhà khoác lên người anh sạch sẽ gọn gàng như tác phong hàng ngày của anh.
Trình Triệt đang do dự không biết có nên cùng anh rời đi hay không.
Lục thời Duyên ở trước mặt đi rất nhanh, cô nhịn không được quay đầu nhìn Giang Nhã.
Cô gái thoạt nhìn trông vô cùng yếu đuối đó, đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Hai người vào thang máy, Lục Thời Duyên vẫn luôn lạnh mặt.
Trình Triệt cũng không biết nói gì, đành phải thưởng thức nhan sắc chính mình trong gương.
Lục Thời Duyên nghiêng ánh mắt qua.
Màu sắc của chiếc váy xanh ngắt, sắc xanh không thể hòa tan, như muốn lưu lại ở đáy mắt anh một chút dấu vết gì đó.
Eo của cô sao có thể nhỏ như thế? Lúc làm tình mạnh một chút có khi nào sẽ gãy đứt ra không?
Hai bím tóc đuôi ngựa trông rất trẻ trung, bản thân mình không nên trở thành một kẻ ấu dâm.
Anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt u ám.
Trình Triệt quay đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, anh cũng không trốn tránh.
Trình Triệt thấy sắc mặt anh đã tốt hơn, sự tò mò vọt lên, cô chạm chạm vào cánh tay anh “anh Lục, lúc nãy anh nói, đồng ý với mẹ cô ấy cái gì vậy?”
“Ding” Thang máy đến nơi rồi, cửa từ từ mở ra.
Lục Thời Duyên đi vào đại sảnh, quét dấu vân tay.
“Không phải là em không hỏi sao?” Cửa phòng mở, Lục Thời Duyên bước vào.
“Không nói thì không nói..” Trình Triệt bĩu môi đi theo phía sau anh, nhỏ giọng nói thầm, “Tra nam.”
Cửa vừa đóng cô đã bị anh ấn sau cánh cửa.
Lục Thời Duyên nhéo má cô, cúi xuống hạ thân cô nghiền ngẫm mà nói “Tra nam?”
Trong thang máy đã muốn như thế này rồi, đem cô ấn xuống thân mình, để cô dính sát vào mình.
Muốn bóp eo cô, từng tấc từng tấc một vuốt ve làn da trơn bóng mịn màng của cô.
Lục Thời Duyên chậm rãi nói: “ mới gặp hai lần đã dám cởi quần anh rồi...” Ngón tay anh len lỏi nhét vào môi cô, dùng sức nhẹ nhàng “Trình Triệt, nói anh tra, em đúng là có hơi vừa ăn cướp vừa la làng.”
Khuôn mặt Trình Triệt bị anh niết đến tròn trịa, bị anh áp chế cô có chút chột dạ
“Em là tra nam, em là tra nam ...”
Anh cong khóe môi, ngón tay trượt xuống cằm cô, khoảng cách càng lúc càng gần.
“Anh đồng ý với mẹ cô ta, hỗ trợ kinh phí cho cô ta đến trường đến khi tốt nghiệp đại học.”
“Tại sao...”cô còn chưa nói xong, những từ còn lại đã bị Lục Thời Duyên niêm phong bằng một nụ hôn.
Trình Triệt cả kinh trừng lớn đôi mắt, Lục Thời Duyên tay hơi dùng sức nhéo má cô, anh hạ giọng thanh âm mơ hồ không rõ, “Mở miệng ra.”
Trình Triệt ngoan ngoãn nghe lời, lưỡi Lục Thời Duyên xâm nhập vào trong, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn mềm mại của cô.
Anh ngậm lấy bờ môi cô dịu dàng cắn mút.
Ánh sáng đều đã biến mất, Trình Triệt chỉ nhìn thấy lông mi rũ xuống dưới mí mắt anh, chốc chốc lại đảo qua khuôn mặt mình,có chút ngưa ngứa.
Cơn ngứa ngáy đó kéo dài không dứt, cứ xuyên thấu tận đáy lòng cô.