Nửa người trên của Lục Thời Duyên dính sát vào ngực của Trình Triệt, hai viên tròn mềm mại kia chống trên người anh, hình thành nên dục vọng tàn bạo của anh.
Anh dùng sức cướp lấy hơi thở ngọt ngào trong miệng cô, lưỡi càn quấy trong miệng cô mấy lượt, mùi của cô làm cho anh càng thêm lưu luyến
Trình Triệt có hơi đau, vô thức giãy dụa mấy lần, vòng eo bị Lục Thời Duyên kiềm chế không động đậy được, liền từ bỏ chống cự.
Cô ngậm lấy lưỡi của Lục Thời Duyên, cánh tay trắng nõn vòng ôm lấy cổ anh.
Hơi thở dồi dào mang hương vị mát lạnh độc thuộc về Lục Thời Duyên.
Anh hôn cô, có phải biểu thị cho việc anh thích cô không?
Trình Triệt chóng mặt, cố gắng suy nghĩ.
Lục Thời Duyên rất hài lòng với sự phối hợp của Trình Triệt.
Hương vị ngọt ngào làm anh khó lòng kiềm chế.
Tay phải anh từ từ di động lên trên, mơn trớn từng chút một, cách quần áo nắm chặt bầu ngực sữa, nhẹ nhàng nhào nặn.
Lông mi Trình Triệt run lên, cảm giác tê dại truyền từ ngực tới.
Môi lưỡi bị chặn lại, làm cho người ta hít thở không thông dưới cái hôn nặng nề.
Bụng dưới bị một vật cứng chống lấy, một tay khác của Lục Thời Duyên mò từ dưới váy vào trong, vẽ vòng tròn trên khe mông của cô.
Trình Triệt hít mắt hừ khẽ: "Ưm..." Cả người khô nóng.
Tay Lục Thời Duyên như mang lửa, sờ tới đâu làm dậy lên dục vọng nóng bỏng tới đó.
Anh bất giác không kiêng dè gì, môi lưỡi một đường trằn trọc, mút vào cần cổ trắng nõn của cô.
Cô vòng tay ôm cổ Lục Thời Duyên, nũng nịu: "Đừng, đừng mút, sẽ bị người khác nhìn thấy đấy."
Lục Thời Duyên nhớ tới khi trước cổ mình bị cô đóng dấu một cái, còn bị cth giễu cợt.
Không nhịn được mà thấp giọng hừ khẽ, cắn cô một cái.
Hai gò má cô phấn hồng ướt át, giống như hoa hồng trong sương sớm, hai con ngươi dâng lên tầng hơi nước.
Cô cò kè mặc cả với anh, vậy anh cũng nên lấy ít chỗ tốt.
Tay Lục Thời Duyên mang theo trừng phạt mà đẩy viền quần lót của cô ra, trực tiếp đi vào.
Ngón tay chậm chạp tìm tòi, cực kỳ kiên nhẫn đẩy mảnh môi ra.
Cuối cùng tìm được khe cửa vào nho nhỏ.
Sau đó, không hề do dự nhào nặn viên thịt nhỏ đang gắng gượng kia.
Khoái cảm đầy nguy hiểm ập tới, Trình Triệt "ưm..." một tiếng, kẹp chặt hai chân, muốn ngăn ngón tay đang tác quái của Lục Thời Duyên lại.
"Hửm?" Lục Thời Duyên trầm giọng hỏi bên tai cô, bàn tay chụp cả lên, nâng bụi hoa bí ẩn lên, ngón cái ấn vào tiểu hạch, sự ẩm ướt tràn tới lòng bàn tay anh.
Hô hấp Trình Triệt trở nên hổn hển, cánh tay ôm lấy cổ anh có hơi dùng sức.
Lục Thời Duyên còn ngại không đủ, ấn vò một hồi, trực tiếp đâm ngón tay vào trong hoa huyệt.
Cảm giác bị xâm nhập làm cô "a" lên một tiếng, hai chân đều đang run lên.
Trình Triệt không biết cả người đang ở nơi nào, cô chỉ có thể dán sát vào Lục Thời Duyên, dù Lục Thời Duyên có đưa cô tới Thiên đường hay là xuống Địa ngục.
Cô thật chặt, chỉ một ngón tay, tiểu huyệt liền tầng tầng lớp lớp hấp thụ tới, tham lam bao lấy.
Tiếng nước dính chặt vang lên, Trình Triệt chôn mặt trong bờ vai của Lục Thời Duyên, thở gấp, lại muốn khóc.
Lục Thời Duyên còn xấu xa nói bên tai cô: "Chỉ một ngón tay, đừng dùng sức cắn thế." Hai chân Trình Triệt như nhũn ra, sắp không đứng vững.
Toàn bộ đều nhờ bàn tay anh đỡ mới không xụi lơ xuống.
Hạ thân lại không làm sao thả lỏng được.
Lục Thời Duyên buồn cười: "Không đủ à?"
Cắm thêm một ngón tay đi vào, Trình Triệt mềm nhũn ghé vào vành tai anh lẩm bẩm: "Chuyển sang nơi khác, đừng ở cửa này được không...'
Lục Thời Duyên lại kiên quyết muốn bắt nạt cô: "Không được."
Anh lật tung váy cô lên, gác một chân cô lên, gỡ quần lót cô ra.