Trình Triệt liên tục đẩy anh: "Đừng ở chỗ này..."
Lời còn chưa dứt, anh đã đỡ chân trụ, chen thẳng vào, đi tới tận gốc.
Trình Triệt đau đến run lên, méo miệng muốn khóc: "Đau..."
Lục Thời Duyên ôm cô, sau khi đi vào không vội vàng động.
Bụng nhỏ của cô bị cắm vào đến nhô lên một chút.
Lục Thời Duyên xoa nắn thứ bất ngờ nhô lên, chờ cô thích ứng.
Trình Triệt được anh xoa nắn như vậy mà muốn xụi lơ, đáng thương nhìn anh.
Lục Thời Duyên bị ánh mắt rưng rưng của cô làm bốc hỏa, không nhịn được mà lùi một bước, bắt đầu nhẹ nhàng ra vào.
Cảm giác đau đớn tan đi, thứ to lớn trong cơ thể nhắc nhở cô, anh đang làm gì.
Trình Triệt cắn môi, kiềm chế không phát ra âm thanh.
Nhưng vẫn không ức chế nôi, tràn ra tiếng rên rỉ.
"Hức...!anh Lục..."
Lục Thời Duyên cảm thấy phía sau là cửa ảnh hưởng tới phát huy, anh kéo một chân khác của cô vòng lên hông, ôm cô đi vào phòng khách.
Anh đặt Trình Triệt lên ghế sô pha mềm mại bằng da thật, mở hai chân cô ra thật to, đối diện với anh.
Anh quỳ trên ghế, chèn người lên.
Trình Triệt bị tư thế dâm đãng này làm cho xấu hổ đỏ mặt.
Lục Thời Duyên hôn lên mặt cô, đưa bàn tay ra phía sau, tìm khóa váy của cô.
Trình Triệt nhướn người, tiện cho anh cởi váy ra.
Đây là lần đầu tiên được anh nhìn mà không chút che đậy nào thế này.
Cơ thể thiếu nữ mơn mởn, sóng tình lan tràn, cơ thể nhiễm màu hồng nhạt.
Bầu ngực tròn trịa run rẩy, hai nụ hoa hồng nở rộ chờ người nhấm nháp.
"Trình Triệt." Anh cúi người liếm vành tai đỏ bừng của thiếu nữ, bàn tay hung hăng xoa ngực cô.
Bầu ngực tuyết trắng tràn ra giữa ngón tay: "Anh thật muốn làm chết em."
Giọng anh khàn khàn, gần như nhiễm đầy dục vọng.
Trình Triệt kéo áo anh, thở hổn hển: "Không công bằng...!muốn cởi thì đều phải cởi..."
Lục Thời Duyên cười khẽ, chống người lên, mặc cho cô kéo áo mình ra.
Đây mới thực sự là da thịt cận kề.
Lục Thời Duyên gặm cắn ngực cô, Trình Triệt nhìn anh chôn mặt trước ngực mình, hai tay đỡ vùng thịt mềm lên tùy tiện đùa giỡn.
Cô đan tay vào tóc anh, chập chùng theo động tác của anh.
Vùng ngực nhạy cảm bị gặm cắn, bị nhào nặn biến hình.
Trình Triệt cảm thấy dịch tình nóng bỏng tuôn từng đợt ra khỏi hoa huyệt.
Dương vật của Lục Thời Duyên chống ở miệng hoa huyệt, cọ đến ướt đẫm, nhưng không đi vào.
Trình Triệt đã mềm như một vũng nước xuân, trống rỗng cực kỳ.
Nhưng anh lại chẳng đi vào.
Cô nắm chặt lấy cây gậy kia của anh, nhẹ nhàng rên rỉ: "Vào đi..."
Lục Thời Duyên nhỏ giọng dụ dỗ bên tai cô: "Gọi anh."
"Anh Lục...!hức hức...!vào đi mà."
"Không phải." Anh ngậm lấy vành tai cô, khe khẽ nhắc cô.
Trình Triệt hoảng hốt nghe anh nói ra hai chữ.
"Không muốn." Cô đỏ mắt, liên tục từ chối.
Tay Lục Thời Duyên từ từ vân vê hoa huyệt chảy nước trơn nhẵn, mang theo ác ý, bình tĩnh nói: "Gọi mới cho."
Trình Triệt vặn vẹo eo, nắm lấy thứ thô to đến cửa huyệt của mình.
Nhưng anh cứ tránh về sau, cô không ăn được.
Cô thực sự không kìm nén nổi, lẩm bẩm nức nở bên tai Lục Thời Duyên: "...!Ông xã, đi vào đi."
Lục Thời Duyên thỏa mãn hôn gương mặt đỏ bừng của cô, động thân một cái đâm toàn bộ vào.
Hoa huyệt sớm đã ẩm ướt hoàn toàn không gây trở ngại gì, trơn mượt vô cùng.
Trình Triệt thoải mái rên một tiếng thật dài: "A..."
Vách trong mẫn cảm được ma sát, anh đẩy lên tận hoa tâm.
Trong đầu Trình Triệt trống rỗng, dưới thân nóng lên, nước chảy một đường xuống đùi.
Cô không kìm lòng được mà cắn môi của Lục Thời Duyên, vừa khóc hu hu vừa lẩm bẩm: "Anh Lục, em không được..."