Lần nào cô cũng nói “Muốn ôm ôm”, giọng nói non nớt nghe như một đứa bé đi xin kẹo.
Lục Thời Duyên vươn tay ôm cô vào lòng, cánh tay anh thon gầy có lực, những đường gân xanh mạnh mẽ lộ ra, vuốt ve sống lưng đẫm mồ hôi của cô.
Trình Triệt híp mắt lại, ổn định lại hơi thở.
Lục Thời Duyên dịu dàng vỗ về cô, kiên nhẫn chờ cô hồi phục.
Trình Triệt cảm nhận được thứ cứng rắn trong thân thể mình lại nóng bừng bừng, sống lưng cô lạnh toát.
Cô nâng mông định chạy trốn nhưng lại bị Lục Thời Duyên bắt lại.
“Em muốn chạy đi đâu?” Giọng nói của anh vang lên ngay bên tai cô, hơn thở gấp gáp và khàn khàn.
Trình Triệt cảm nhận được lời cảnh báo từ xa truyền lại, nhưng cô đã bị anh khóa chặt, không thể nào trốn tránh được: “Em...!Em muốn đi vệ sinh.”
“Hôm nay là tự em hẹn anh.” Lục Thời Duyên ấn cô lên ghế sô pha, vỗ vỗ cặp mông cong cong, dù bận vẫn cứ ung dung: “Mau nằm sấp xuống.”
Trình Triệt không còn cách nào khác, đành phải chống hai tay xuống để đỡ eo, cả người cô cong thành một độ cong hoàn hảo.
Lục Thời Duyên không muốn quá thô bạo khiến cô sợ hãi, anh nhặt lấy chiếc bao cao su trên bàn trà, chậm rãi đeo vào dương vật của mình.
Chuẩn bị xong xuôi, anh vươn tay gạt mở hai cánh hoa mềm mại của cô, hai vách thịt múp míp bị hành hạ biến thành màu đỏ đậm, bởi vì vừa rồi mới bị lấp đầy nên lúc này vẫn chưa hoàn toàn khép kín, bên trong còn chảy ra mật dịch trong suốt.
Anh hít sâu một hơi, đỡ lấy hông cô, bắt đầu chen vào từng chút một, đến tận khi nhét được tất cả vào trong thân thể cô.
“Ah...!Ư...” Trình Triệt vẫn còn hơi đau nhức một chút, cô cắn chặt môi, nước mắt sinh lý chảy ra.
Tư thế này sâu quá, có thể đâm đến tận miệng tử cung, sự kích thích giữa đau đớn và sung sướng khiến cô choáng ngợp, không biết phải cảm nhận thế nào.
Lục Thời Duyên nắm lấy mấy lọn tóc của cô, nhẹ nhàng quấn quanh đầu ngón tay.
“Hả?”.
Thấy cô không nói lời nào, anh kéo ngược tóc cô lên, bắt cô phải quay đầu lại.
Đồng thời anh dựng thẳng lưng lên.
Trình Triệt bị ép quay đầu lại, gương mặt đỏ bừng.
Cô nhắm chặt hai mắt, hàng mi dài cong cong, khóe mắt lấp lánh nước, đôi môi đỏ mộng khẽ hé mở, phát ra những tiếng rên rỉ ái muội.
Lục Thời Duyên không nhịn được, cúi đầu hôn cô, nuốt lấy những lời rên rỉ của cô.
Tại sao cô có thể ngọt ngào như thế chứ.
Trình Triệt không biết anh hôn cô bao lâu, cô chỉ cảm thấy cổ mình đau nhức, đầu gối chống đỡ cơ thể mềm nhũn, còn tay Lục Thời Duyên thì xoa bóp ngực cô, dùng sức nâng cô lên.
Môi cô bị anh hôn đến tê dại, cả miệng trên và miệng dưới đều bị anh chiếm đóng, hành hạ.
Hô hấp của Lục Thời Duyên càng lúc càng trở nên gấp gáp, thân dưới cũng chuyển động nhanh hơn.
Trình Triệt thở hổn hển, hai mắt khép hờ, tiếng rên rỉ đứt quãng.
Lục Thời Duyên chăm chú đâm vào thật sâu trong cô, dường như lúc này trời có sập xuống thì anh cũng không quan tâm, thứ quan tâm duy nhất của anh chỉ là nơi ấm áp và ẩm ướt của cô đang mút chặt lấy côn thịt của mình.
Anh lúc này vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo nhìn mình đi vào cạm bẫy của Trình Triệt.
Anh biết ngay từ đầu cô đã đeo lên một lớp mặt nạ yêu nữ để dụ dỗ anh, muốn anh tự xé bỏ lớp mặt nạ đó, khiến anh mất đi cảnh giác.
Anh biết cô nhìn thấy mình sẽ mất kiểm soát, bởi vì anh nhìn thấy cô cũng tràn đầy ham muốn và dục vọng.
Lần đầu tiên là vì nhất thời húng thú, nhưng những lần tiếp theo là anh cố tình làm vậy, bởi vì anh nghiện thân thể cô.
Lục Thời Duyên ôm chặt eo Trình Triệt, gầm nhẹ một tiếng rồi phóng toàn bộ ra ngoài.