Thân thể quấn quýt, da thịt chạm nhau.
Hai người làm đến trời đất quay cuồng, lúc kết thúc đã là xế chiều.
Trình Triệt tắm rửa sạch sẽ, lau tóc, từ trong phòng tắm đi ra.
Trong phòng khách vô cùng vắng lặng, đống lộn xộn trên ghế sô pha vẫn y như cũ, trên sàn nhà đầy khăn giấy và chăn gối.
Tấm rèm phía cửa sổ đã được kéo lên, ánh hoàng hôn chiếu vào trong phòng, khung cảnh nửa tối nửa sáng khiến căn phòng càng thêm quyến rũ.
Lục Thời Duyên đang hút thuốc ngoài ban công.
Trình Triệt lẳng lặng đi tới: “Em cũng muốn hút.”
Lục Thời Duyên không nói chuyện, anh cầm điếu thuốc trong miệng xuống kẹp trong tay.
Tàn thuốc hơi ẩm ướt, xung quanh còn có mùi vị của anh.
Trình Triệt kiễng chân lên, nghiêng người hút một hơi.
Mùi hương đào ngọt ngào xen lẫn vùi vị cay cay chát chát trực tiếp xộc vào trong phổi cô, cô không kịp phản ứng lại, sặc đến chảy nước mắt.
Lục Thời Duyên nhìn cô, cô gái nhỏ cố gắng chịu đựng không ho ra, nhịn đến mức mặt mũi đỏ bừng.
“Chưa hút thuốc lá bao giờ?” Anh nhướn mày hỏi.
Trình Triệt không nói chuyện, cô nghiêng người muốn hút thêm một hơi nữa.
Lục Thời Duyên nâng cao tay lên, cô không thể với tới.
“Chưa, thế nên em mới muốn luyện tập nhiều hơn.” Trình Triệt không còn cách nào khác, đành phải nói thật.
Lục Thời Duyên dập tắt điếu thuốc, sau đó ném cả bao thuốc lá vào thùng rác.
“Sao anh lại ném đi?” Trình Triệt trợn tròn mắt.
Lục Thời Duyên phun ra làn khói cuối cùng: “Anh không quen hút thuốc lá của phụ nữ.”
“Thì ra là thuốc lá của phụ nữ, thảo nào có mùi đào.” Trình Triệt hiểu rõ, gật đầu.
“Là Giang Nhã để lại.” Lục Thời Duyên nhìn cô, thản nhiên nói.
Lúc anh nói câu này vô cùng thẳng thắn.
Trình Triệt cười cười: “Anh Lục, anh không nhất thiết phải giải thích với em đâu.”
Lục Thời Duyên phát hiện ra rằng mình không thực sự hiểu rõ Trình Triệt.
Lúc cô cố hết tâm sức tới gần anh thì lúc nào cũng ngọt ngào gọi “anh Lục, anh Lục”, còn cười giảo hoạt như một con hồ ly nhỏ.
Lúc này cô cũng đang cười, nhưng nụ cười lại hơi quạnh quẽ.
“Anh sợ em sẽ nghiêm túc với anh à?” Trình Triệt cười, vòng tay ôm lấy hông anh: “Anh Lục, anh không muốn làm chuyện đó với em sao?”
Hương thơm của thiếu nữ vờn quanh chóp mũi, Lục Thời Duyên chăm chú nhìn cô.
Mái tóc cô còn ướt, đang dán chặt lên ngực anh, mang theo cảm giác mát mẻ vô cùng.
“Nghiêm túc thì không dễ chơi.”
Lục Thời Duyên không nhịn được khẽ cong khóe miệng.
Một lúc lâu, Trình Triệt buồn bã rời khỏi vòng tay anh: “Em phải về nhà rồi, anh Lục, anh tiễn em về nhé.”
Lục Thời Duyên ừ một tiếng.
...
“Cái gì?! Cậu không hỏi? Chuyện quan trọng như thế mà cậu không hỏi? Cho dù cậu không muốn biết nhưng mà tớ muốn biết! Tớ muốn biết Giang Nhã và anh ấy có phải là thật không!!!” Hạ Thu chỉ hận rèn sắt không thành thép, điên cuồng gào lên bên cạnh.
Trình Triệt cảm thấy mình sắp điếc đến nơi rồi.
Trình Triệt bấm ngòi bút: “Không biết có phải là thật không, nhưng chắc chắn có quan hệ gì đó.”
Hạ Thu chán nản: “Vậy sao cậu không hỏi?”
“Lạt mềm buộc chặt, cậu có hiểu câu này không hả?” Trình Triệt mở sách ra: “Nhưng mà tớ cũng không muốn hỏi lắm.”
Hạ Thu nằm gục trên bàn, nhìn cô chằm chằm rồi thở dài: “Đúng là xinh đẹp thì có thể làm mọi việc tùy hứng.”
Trình Triệt mỉm cười: “Không phải vì tớ xinh đẹp nên tớ làm mọi việc tùy hứng, mà là...” Cô ghé sát lại bên tai Hạ Thu: “Làm việc tốt.”
Hạ Thu hét lên một tiếng, ngồi thẳng dậy: “Trình Triệt, cậu đúng là không biết xấu hổ!”
Trình Triệt thông minh, học thứ gì cũng rất nhanh, có một số chuyện cô chỉ nhìn một lần là có thể làm được, điều này có thể nhìn thấy được qua phản ứng của Lục Thời Duyên.
Nhưng cô rất ít khi gặp anh trong trường.
Có đôi khi nhìn thấy Lục Thời Duyên thì cô cũng chỉ cười với anh một cái, hoặc là nhìn anh thêm vài giây, anh cũng nhìn cô một cái rồi đi ngang qua.
Chỉ là một ánh mắt.
Trình Triệt không quan tâm, sắp tới kỳ thi cuối tháng rồi, tất cả những gì cô quan tâm là trở thành người đứng đầu trong kỳ thi.
Chuyện này còn quan trọng hơn chuyện quyến rũ Lục Thời Duyên.
Vị trí phòng thi xếp theo thứ hạng thi trước đó, thế nên Lục Thời Duyên ngồi trước Trình Triệt, cô ngẩng đầu lên là có thể thấy anh.
Trong môn thi vừa rồi, Lục Thời Duyên nộp bài sớm tới tận một tiếng.
Trình Triệt thấy thế thì cũng nhanh chóng nộp bài thi của mình rồi ôm cặp chạy theo anh.
“Anh Lục!” Lục Thời Duyên đi tới hành lang, nghe thấy tiếng cô gọi thì dừng chân quay người lại.
Trình Triệt thở hổn hển, giọng nói quyến rũ vang lên: “Mấy ngày không gặp, anh có nhớ em không, có muốn hẹn gặp em không?”
Lục Thời Duyên đột nhiên nở một nụ cười khó hiểu, “Anh không trả lời câu hỏi cuối cùng.” Anh cúi người, tầm mắt ngang với Trình Triệt: “Chúc mừng em đã thực hiện được ước mơ của mình- Thi đứng thứ nhất.”
Trình Triệt đơ người tại chỗ, cảm giác bị làm nhục.
“Em vừa mới nói gì nhỉ? Có muốn hẹn em không à? Đi thôi, nếu như em đi nhanh một chút thì có thể về kịp tiết tự học buổi tối.”
Trình Triệt tức giận đẩy anh ra: “Không hẹn!”