Các vết xước rất dài, đã đóng vảy.
Trình Triệt đẩy Lục Thời Duyên ra, nhìn anh chằm chằm, cố gắng nhìn ra một chút tình cảm không liên quan đến dục vọng trong mắt anh.
Lục Thời Duyên nhướn mày, không hiểu gì nhìn cô: “Em làm sao thế?”
Cô mỉm cười, dùng đầu ngón tay vẽ những vòng tròn trên ngực anh: “Ngày hôm đó anh nói...!Thuốc lá là do Giang Nhã để lại, vậy sau đó thì sao?”
Lục Thời Duyên xoay người nằm trên giường, gác tay lên trán: “Ghen à?”
Trình Triệt chống cằm nhìn anh: “Tò mò.”
Lục Thời Duyên yên lặng một lát, sau đó mới lên tiếng: “Trước đây cô ấy sống chung với anh.
Cô ấy cãi nhau với mẹ rồi bị đuổi ra ngoài, không còn chỗ nào để đi, anh và cô ấy không có gì.”
Trình Triệt im lặng lắng nghe.
“Giải thích xong rồi, có thể tiếp tục rồi chứ?” Lục Thời Duyên vươn tay cởi cúc áo cô.
“Cái gì gọi là xong rồi? Em còn chưa nghe đủ.” Trình Triệt túm chặt cổ áo, ánh mắt vô cùng cảnh giác, không cho anh chạm vào mình.
“Lúc trước thì yêu thương nhung nhớ, bây giờ lại làm bộ làm tịch?” Lục Thời Duyên đẩy ngã cô, cười nhạo một tiếng, sau đó khống chế hai tay cô cho lên đỉnh đầu: “Em đang giả vờ liệt nữ gì vậy?”
Trình Triệt chán nản: “Đeo bao cao su vào!”
Lục Thời Duyên nhướn mày, cô ý phản bác: “Bắn vào bên trong.”
“Đeo vào!
“Không đeo.”
Nói xong, anh rướn người hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô, nhưng Trình Triệt lại há miệng cắn anh một cái.
Lục Thời Duyên nhướn mày, thô bạo nắm lấy cằm Trình Triệt: “Rốt cuộc em làm sao thế hả?”
Trình Triệt cắn môi, nhưng vẫn không nói lời nào.
Lục Thời Duyên không nhịn được, anh kéo cổ áo xô xuống, các nút áo rơi tung tóe trên mặt đất.
“A a a...!Lục Thời Duyên...!Anh làm như thế này là hiếp dâm...”
Lục Thời Duyên tức đến bật cười: “Xin hỏi cô Trình, làm sao em chứng minh được lúc này không phải em tự nguyện?” Anh luồn tay xuống dưới, cách một lớp vải mà mân mê viên ngọc nhỏ giữa hai chân cô, Trình Triệt cố gắng kẹp chặt chân lại nhưng cũng không có tác dụng.
“Em đã ướt thành như thế này rồi mà còn bảo anh hiếp dâm?” Lục Thời Duyên luồn ngón tay từ mép quần lót của cô vào trong, chạm vào mật dịch quen thuộc.
Trình Triệt không khống chế được phản ứng của thân thể mình, cô tức giận đến mức bật khóc.
Lục Thời Duyên nhặt áo sơ mi lên, trói tay cô vào cột giường.
Anh vỗ nhẹ lên chiếc mông nhỏ của cô, cười trêu chọc: “Đừng khóc nữa, để dành một chút nước để lát còn chảy ra.”
Từ lâu cô đã biết anh chẳng phải chính nhân quân tử gì hết.
Váy của Trình Triệt bị cởi ra, quần lót cũng bị ném sang một bên.
Lục Thời Duyên cầm lấy côn thịt đã cứng rắn của mình, ma sát miệng tiểu huyệt của cô vài cái, tiểu huyệt của cô chậm rãi chảy ra một dòng chất lỏng.
“Đừng mà...” Trình Triệt cố gắng co chân lại, nhưng lại bị anh ngăn chặn không động đậy được.
“Đừng mà?” Lục Thời Duyên đã nhét được một nửa vào bên trong: “Đừng làm hay là đừng dừng?”
Mặc dù anh nói những lời lưu manh như thế nhưng cũng rất sợ làm đau Trình Triệt, nên động tác cực kỳ chậm rãi.
Chờ đến khi Lục Thời Duyên nhét vào hết bên trong, Trình Triệt cảm nhận được cơn đau nhức và tê dại quen thuộc, cổ tử cung cũng bắt đầu tiết mật dịch.
Lục Thời Duyên cảm nhận được sự ướt át của cô thì bắt đầu ưỡn thẳng lưng: “Có muốn hay không?”
Anh đẩy mạnh một cái, tiểu huyệt nhỏ bé được dị vật xâm nhập mang đến khoái cảm vô cùng.
Ý chỉ của Trình Triệt cố gắng phản kháng, nhưng phản ứng thân thể đã khiến sự phản kháng của cô tan rã một nửa.
Cô cố gắng yếu ớt nói: “Đừng mà...”
Lục Thời Duyên dừng động tác.
“Anh ra ngoài đi...”
Lục Thời Duyên nghe lời cô, lui ra ngoài.
“Hu hu hu, anh bắt nạt người ta...” Trình Triệt lập tức òa lên khóc.
Lục Thời Duyên thấy cô nức nở như vậy thì cũng không đành lòng.
Anh cúi người, hôn nhẹ lên gương mặt đầy nước mắt của cô: “Đừng khóc nữa, anh trai thương em.”