Trình Triệt dùng chân quấn quanh hông Lục Thời Duyên, kéo anh lại gần.
Lục Thời Duyên thuận thế đâm vào bên trong tiểu huyệt của cô, Trình Triệt thoải mái rên rỉ một tiếng, âm thanh nhỏ như mèo con.
Lục Thời Duyên thấy biểu cảm của cô thì cười khẽ, anh ôm chặt hông cô, tự mình đâm vào nơi sâu nhất.
Trình Triệt bám vào vai anh, không nhịn được mà rên rỉ: “A...!Ư...!Ah...”
Tiếng rên rỉ của cô vừa trong sáng vừa quyến rũ, Lục Thời Duyên gần như không kiềm chế được.
Anh dựng thẳng lưng, hơi rút ra một chút rồi lại đâm thật sâu vào trong.
Tiểu huyệt của Trình Triệt càng lúc càng trơn, dương vật của anh tiến vào rút ra càng thêm dễ dàng.
Trong căn phòng bỗng chốc chỉ còn âm thanh da thịt va chạm vào nhau và những tiếng rên rỉ: “Nhẹ...!Nhẹ một chút...”
“Nhưng em thích mạnh một chút.” Lục Thời Duyên thở hổn hển.
“Ah...!Ah ah! Ư...!Ư...” Sau mấy chục cú thúc nhanh và mạnh thì Lục Thời Duyên mới chậm lại tốc độ một chút.
Lúc này Trình Triệt đã mệt đến mức thở không ra hơi, giọng nói của cô cũng khàn đi.
Cô thở hổn hển, hai chân và bụng run lên bần bật, bầu ngực cũng nảy lên nảy xuống theo từng cử động của anh.
Lục Thời Duyên đỡ lấy eo cô, khẽ hôn lên đó, rồi tiếp tục tiến lên bầu ngực tròn trịa mà anh đã để mắt đến từ lâu.
Anh rướn người lên ngậm lấy một núm vú như quả anh đào của cô, khẽ liếm láp, thậm chí còn cắn một cái.
Trình Triệt bị anh đè nặng lên người, hai tay bị trói lên trên đỉnh đầu, mỗi lần cô cử động đều như muốn chủ động đẩy bầu ngực tròn trịa vào miệng Lục Thời Duyên.
Tiểu huyệt của cô cũng co rút kịch liệt, ép chặt lấy dương vật của Lục Thời Duyên.
Anh bị kẹp chặt đến mức không tự chủ được mà cắn mạnh lên ngực cô, ngực Trình Triệt in rõ một dấu răng của anh.
“Anh! Nhẹ một chút...” Trình Triệt bị anh thúc mạnh đến mức suýt nữa đập đầu vào đầu giường.
Lục Thời Duyên ôm chặt lấy cô, cô cũng vô thức nâng cặp mông nhỏ của mình lên, để dương vật nóng rực của anh có thể đâm vào rút ra thuận lợi hơn.
“Ah ah ah ah...!Chỗ đó...!Ah ah...!Chỗ đó...”
Sự phối hợp của cô giúp tư thế này có thể đâm vào vừa sâu vừa mạnh, Lục Thời Duyên liên tục chạm vào điểm nhạy cảm của cô, mỗi lần chạm vào nơi đó, Trình Triệt lại hét chói tai.
Anh chạm đến nơi đó thì lại rút ra, sau đó lại tiếp tục đâm vào, vách thịt chật hẹp bị kích thích không ngừng co bóp và tiết ra dâm thủy.
Trình Triệt há hốc miệng, cô vừa nức nở vừa hét lên: “Đừng mà...!hu hu hu...!Ah ah ah...!Đúng rồi...!Chính là chỗ đó...”
Cao trào lại ập đến.
Ngón chân Trình Triệt co quắp lại, cô há hốc miệng nhưng lại không thể phát ra âm thanh, tiểu huyệt điên cuồng co rút.
Lục Thời Duyên cũng không kiềm chế được nữa, anh ôm chặt lấy cô, nhấp thêm vài cái nữa, sau đó bắn thẳng tinh dịch vào sâu bên trong cô.
Trình Triệt mệt lả người nằm trong vòng tay anh, cả người yếu ớt: “Em phải uống thuốc.”
Lục Thời Duyên vẫn không thả tay ra, anh ngậm lấy vành tay cô, khẽ nói: “Không cần, anh uống rồi.”
Trình Triệt “Ồ” một tiếng, tùy ý để anh ôm.
Một lúc lâu sau cô mới nhớ ra một chuyện, lại bắt đầu khóc lóc lên án: “Anh hiếp dâm em.”
Lục Thời Duyên nhẹ nhàng vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Đó chỉ là một nút buộc lỏng thôi, em vung tay một cái là cởi ra được.”
Trình Triệt khó tin, cô khẽ động đậy một cái là hai tay đã tự do.
Cô tiếp tục lên án: “Trên lưng anh có vết cào, chắc chắn anh có người khác ở bên ngoài.”
Lục Thời Duyên cười nhạt: “Vậy em là gì của anh?”
Trình Triệt muốn chiếm hữu anh nên mới nói ra câu đó, đúng là miệng nhanh hơn não, bây giờ cô không biết phải trả lời như thế nào.
Lục Thời Duyên đứng dậy đi vào phòng tắm: “Bạn tình thì nên đúng bản chất của bạn tình.” Anh nói với cô: “Nghiêm túc không dễ chơi, đúng không?”
Trình Triệt lập tức đè anh lại, nghiến răng nghiến lợi: “Được, bạn tình thì đúng bản chất của bạn tình.”
Lục Thời Duyên mỉm cười, vỗ lên tay cô, bình tĩnh nói: “Còn nữa, lưng anh là bị em cào đó.”