Cạm Bẫy Hình Trái Tim FULL


Lục Thời Duyên đang tắm trong phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào khiến cô khó chịu.
Cưỡi một con ngựa hoang thì mọi nơi đều là thảo nguyên.
Trình Triệt nằm nghĩ mãi không ra, cô cào anh bao giờ? Cô lục tung ký ức mà cũng không nhớ ra được, chắc là đêm say rượu hôm đó.
Nói cách khác, hôm đó không phải mộng xuân, mà thực sự đã xảy ra chuyện đó thật?
Cô không biết nữa, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ có thể giữ ở trong lòng.
Trình Triệt tức giận đấm mạnh một cái lên chăn bông.
Lục Thời Duyên từ trong phòng tắm đi ra, cô lập tức nằm lỳ trên giường giả chết.
“Em có tắm không?” Lục Thời Duyên vỗ nhẹ lên cặp mông tròn trịa của cô, cảm giác trong tay rất tuyệt, thế là lại nhéo thêm hai cái: “Nếu không thì anh tắm giúp em nhé?”
Trình Triệt lấy chăn quấn quanh người, lăn qua lăn lại tránh né bàn tay xấu xa của anh: “Quần áo rách hết rồi.”
“Nói năng tử tế.” Lục Thời Duyên giật mạnh chăn bông trên người cô.
Trình Triệt âm thầm liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó ngọt ngào lên tiếng: “Anh Lục, quần áo của em bị anh xé rách mất rồi, thế này em làm sao có thể trở lại trường được đây?”
Lục Thời Duyên rất hài lòng, bàn tay luồn xuống dưới chăn, sờ nắn da thịt trần truồng của cô: “vậy thì không mặc nữa.”
“Được thôi, dù sao thì dáng người em cũng không đến nỗi nào, lộ ra một chút cũng được.” Trình Triệt cười hì hì nói.
Lục Thời Duyên nhìn cô chằm chằm, nghe cô nói vậy thì sắc mặt đột nhiên trở nên xấu xí.


Anh cầm áo khoác của mình ném sang cho cô, đen mặt nói: “Mặc vào.”
Trình Triệt nhận áo khoác của anh, vẻ mặt không tình nguyện: “Thôi được rồi.”
Lục Thời Duyên nhìn dáng vẻ cố ý chọc tức người khác này của cô thì nghiến răng nghiến lợi.

Anh ghé sát lại gần Trình Triệt, hơi thở nóng bỏng phả lên người cô: “Có phải em cảm thấy chúng ta làm vẫn chưa đủ không hả?”
Trình Triệt rất nhạy cảm với giọng nói của Lục Thời Duyên, hơi thở của anh khiến trái tim cô loạn nhịp.

Cô bị sắc đẹp quyến rũ, vô thức “ừm” một tiếng.
Lục Thời Duyên không ngờ Trình Triệt còn có sức trêu chọc mình như thế.

Bàn tay dưới chăn của anh càng di chuyển mạnh bạo hơn, hô hấp của anh dần dần trở nên rối loạn, anh rướn người hôn lên môi cô.
Trình Triệt thuận thế ngậm lấy đầu lưỡi anh, chủ động đáp lại nụ hôn của anh.

Hai người môi lưỡi quấn quýt, nếm thử nước bọt của nhau.
Lục Thời Duyên bị cô kích thích, bàn tay to lớn vén chăn bông lên, ra sức nhào nặn bộ ngực của cô.

Trình Triệt không nhịn được phát ra những tiếng rên rỉ, “Ưm...”, hai chân không kiềm chế được mà dang rộng ra.

Cô cử động eo, như có như không mà ma sát lên người Lục Thời Duyên.
Lục Thời Duyên muốn nhẫn nại nhưng Trình Triệt cứ được nước làm tới, trêu chọc anh không ngừng.

Dương vật của anh đã sưng tấy đến phát đau, quy đầu chĩa thẳng vào miệng tiểu huyệt, chuẩn bị đi vào.

Vừa rồi tinh dịch của anh vẫn còn ở bên trong cô chưa chảy ra, cộng thêm cả mật dịch của cô nữa, bên trong trơn trượt vô cùng, cũng ẩm ướt vô cùng.
Cô quá mê người, tiểu huyệt mềm mại như cánh hoa giống như một chiếc động sâu không đáy, hút hồn người khác vào đó.


Lục Thời Duyên chậm rãi đâm vào, vào được đến đâu thì cả người tê dại đến đó.

Trình Triệt bám chặt lấy anh như keo dính, không ngừng lắc lư cặp mông trắng như tuyết.

Cô vẫn chưa được thỏa mãn, nức nở nói với anh: “Cho hết vào...!Cho hết vào đi mà...”
Lục Thời Duyên bị cô làm cho nhiệt huyết sôi trào, anh lập tức đâm lút cán.

Trình Triệt há hốc miệng, trợn tròn mắt, nhãn thần mê ly, lập tức điên đảo thần hồn.
Lục Thời Duyên nắm chân cô gác lên vai mình, mạnh mẽ đâm vào.

Tư thế này khiến anh có thể di chuyển dễ dàng hơn, cũng có thể đâm vào càng sâu hơn.

Trình Triệt co quắp tay chân, liên tục hét lên: “Anh Lục, nhẹ một chút...!Oh oh oh...!Nhẹ thôi...”
Động tác của Lục Thời Duyên càng thêm thô bạo, cũng không ngừng trêu chọc cô: “Nói câu gì đó dễ nghe đi, nếu anh đây vui vẻ thì sẽ làm nhẹ một chút.”
Trình Triệt không nghĩ được gì nữa, chỉ cố gắng lấy lòng anh: “Anh Lục...!Giỏi quá...”
“Ừ, tiếp tục.” Lục Thời Duyên bình luận.
“Oh...!Ah...!Anh Lục...!Sâu quá...”
“Còn gì nữa không?” Lục Thời Duyên vẫn chưa chịu thôi, vừa nói vừa đâm thật mạnh khiến Trình Triệt hét lên chói tai.

“Hu hu hu...” Trình Triệt bị anh trêu đùa đến mức thần trí mơ hồ.
“Có thích làm tình với anh không?” Lục Thời Duyên dẫn dắt.
“Có...!Có thích...”
“Nói rõ ra, thích làm tình với ai?”
“Thích...!làm tình với anh Lục...”
“Nói lại, anh là ai?”
“Anh Lục...!Ah...!Ông xã...!Ông xã...” Trình Triệt bị đâm đến thất điên bát đảo, không kịp nghĩ ngợi mà nói ra: “Thích được làm tình với ông xã...!Ah...!Ah...”
Lục Thời Duyên nghe như thế thì cũng không hề làm nhẹ đi chút nào, Trình Triệt cảm giác côn thịt trong người mình càng lúc càng lớn hơn thì vừa rên rỉ vừa lên tiếng: “Anh...!Anh nói dối...”
Lục Thời Duyên vỗ mông cô: “Anh làm nhẹ thì sẽ thỏa mãn được em sao?” Lại thêm một đợt sóng nữa, Trình Triệt còn không có cơ hội mà thở.
Hai bầu ngực của cô đung đưa trước mặt, đôi núm vú anh đào vô cùng bắt mắt.

Lục Thời Duyên tiến lên phía trước, ngậm lấy một bên ngực của cô, trằn trọc mút vào, giọng nói trầm thấp: “Đã được đóng dấu, sau này chỉ một mình anh được phép chạm vào.”
Khoái cảm liên tục ập tới, Trình Triệt mất đi ý thức, cả người đắm chìm trong làn sóng tình dục.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận