Cạm Bẫy Hình Trái Tim FULL


Thời tiết dần dần chuyển lạnh, những bông hoa dại ven đường đã khô héo, nhưng những bông cúc do Trình Vân Hoa trồng lại nở rộ mạnh mẽ.
Trình Triệt không thích trời lạnh, sáng nay ngủ dậy cô đã hắt hơi vài chục lần.
Cô vừa uống sữa nóng vừa lẩm bẩm: “Không biết ai nhớ mình nhiều thế.”
Trình Vân Hoa giữ dáng nên bữa sáng chỉ ăn trứng luộc và uống cà phê, bà nhìn Trình Triệt, bật cười: “Còn trách ai nữa, khi mọi người mặc áo lông thì con vẫn mặc váy, không cảm lạnh mới lạ.”
“Tiên nữ như con làm sao có thể mặc áo lông được?” Trình Triệt không phục: “Nếu chưa chết rét thì con sẽ không mặc áo lông.”
“Được rồi được rồi, khoác thêm áo vào.” Trình Vân Hoa bất đắc dĩ, cô con gái này của bà có tính cách giống bà như đúc, bà cầm một chiếc khăn nhung quấn quanh cổ Trình Triệt: “Đừng đi đôi giày đó, đi bốt cổ cao đi.”
Trình Triệt thay quần áo xong thì tài xế đã chờ sẵn ngoài cửa.

Cô mỉm cười chào Trình Vân Hoa: “Tạm biệt mẹ.”
“Tạm biệt bảo bối.” Trình Vân Hoa vẫy tay, sau đó xoay người trở về phòng tập Yoga.
Trình Triệt lên xe thì lại bắt đầu hắt hơi, còn chảy nước mũi.
Cô bị cảm thật rồi.
Chú Trương nhanh chóng lấy thuốc cảm ra đưa cho cô: “Tiểu thư, khi nào tới trường thì nhớ uống thuốc.”
Trình Triệt nhận lấy: “Cảm ơn chú Trương.”
Cô quấn chặt khăn quàng cổ, nhanh chân bước vào trường học.


Vào trong lớp, cô vừa mới đặt cặp sách xuống thì đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi tới phòng làm việc, còn gọi cả Hạ Thu.
“Có phải là chuyện chúng ta lén lút đọc truyện khiêu dâm đã bị phát hiện không?” Hạ Thu đi theo Trình Triệt, thì thầm.
Trình Triệt quay đầu, dùng khẩu hình miệng nói với Hạ Thu: “Trật tự.”
Vào trong phòng, Trương Khải Văn nheo mắt, nhìn Trình Triệt bằng ánh mắt vừa yêu thương vừa dữ tợn.
“Nhà trường chuẩn bị tổ chức trại đông, là một dạng học bổ túc khép kín.

Một trăm học sinh đứng đầu khối có thể tham dự, là cơ hội để các em cảm nhận trước không khí của cuộc thi tuyển sinh đại học.

Hai em suy nghĩ một chút, nếu muốn tham gia thì báo lại với thầy, thầy sẽ đăng ký cho các em.”
Kỳ thi lần này vũ trụ nhỏ của Hạ Thu bùng nổ, thi đứng thứ 53 toàn danh sách.

Trình Triệt nói Hạ Thu có thể bùng nổ như vậy là do ngày thường đều chép bài tập của mình.
Hạ Thu ngẩn người hỏi: “Học bổ túc khép kín? Mấy ngày ạ?”
“Mười bốn ngày, trường sẽ chi toàn bộ chi phí.” Trương Khải Văn nói tiếp: “Thầy khuyên các em nên tham gia, cơ hội như thế này không có nhiều đâu.”
Trình Triệt đột nhiên cảm thấy hứng thú.
Nếu như Lục Thời Duyên cũng tham gia, vậy thì chẳng phải hai người sẽ tiến vào trạng thái yêu đương khép kín sao?
“Anh có tham gia trại đông không?” Trình Triệt gửi tin nhắn cho anh.
“Không có hứng thú.” Lục Thời Duyên nhắn lại.
Trình Triệt đáng thương: “Tham gia đi mà, tham gia đi có được không?”
“Không được.”
“Cầu xin anh mà.”
“Không.”
“Cầu xin ông xã.”
“Gọi cha cũng không tham gia.”
Bực mình, Lục Thời Duyên chính là người như vậy, chuyện anh không muốn thì nói nhiều cũng vô ích.
Cô không nhắn lại.

Kết quả là đến giờ giải lao, Lục Thời Duyên lại đến tìm cô, hai người đi dạo trong sân trường.
Trình Triệt vẫn còn tức giận, cô bị ngạt mũi nên giọng hơi ồm ồm: “Tránh xa em một chút.”
Lục Thời Duyên cố ý đi sát vào cô: “Thế đến gần em thì thế nào?”
Gương mặt tuấn tú của anh đột nhiên phóng đại trước mặt, mấy câu tàn nhẫn của Trình Triệt đến bên miệng lập tức tan thành mây khói.
“Đến gần thì dễ lây cảm của em...” Cô lẩm bẩm.
Lục Thời Duyên bật cười, kéo mũ áo khoác lên cho cô.
“Tóc rối lên bây giờ.” Trình Triệt chống cự.
“Trong sân gió lớn.” Lục Thời Duyên nắm lấy tay cô, không cho cô tháo mũ.
Chiếc mũ rất lớn, cả gương mặt của cô đều được ủ ấm.
Lục Thời Duyên thấy cô đáng yêu quá, trong sân cũng không có người, thế là nhanh chóng cúi người hôn lên môi cô.
“Em bị cảm, không được hôn.” Trình Triệt quay đầu né tránh, môi anh lập tức chạm vào má cô.
“Anh không sợ.” Lục Thời Duyên nắm cằm cô, ép cô quay lại phía mình: “Bây giờ, chuyện hôn em quan trọng hơn.”
Mặt của cô bị chiếc mũ áo to lớn che khuất, người ngoài không nhìn thấy rõ.

Chỉ có Lục Thời Duyên mới biết hương vị của cô mềm mại và ngọt ngào như thế nào.

Môi cô non mềm, đầu lưỡi thì ngọt ngào, khiến người khác muốn tan chảy.
Nụ hôn của anh càng lúc càng sâu, hô hấp cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.


Trình Triệt thở dốc, đầu lưỡi đau nhức, cô vươn tay lên đấm vào ngực anh.
Lục Thời Duyên rời khỏi môi cô, dùng ngón cái vuốt ve bờ môi sưng đỏ của cô.
“Muốn anh tham gia trại đông?”
Trình Triệt gật đầu: “Không mất tiền, vừa được học tập vừa được yêu đương, đây là cơ hội hiếm có khó tìm, anh phải nắm chặt lấy.”
Lục Thời Duyên cười: “Muốn anh tham gia cũng được, nhưng em phải đồng ý với anh...”
Trình Triệt nhanh nhảu: “Em đồng ý! Anh nói gì em cũng đồng ý!”
Lục Thời Duyên bình tĩnh.
“Đồng ý với anh ngày nào cũng làm.”
Trình Triệt do dự.
Cô cẩn thận nói: “Nhưng nếu như em tới kỳ kinh nguyệt...!“ Thấy anh hơi nhíu mày, cô lập tức sửa lời: “Em đồng ý, cho dù có máu chảy thành sông cũng sẽ cống hiến hết mình.”
Lục Thời Duyên nghiêm túc nhìn cô: “Trong mắt em, anh là một tên cầm thú như thế hả?”
Trình Triệt không dám trả lời thực ra còn cầm thú hơn cả cầm thú.
Lục Thời Duyên nắm tay cô, hai bóng dáng chồng lên nhau, ánh sáng chiếu rọi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận