Cạm Bẫy Hình Trái Tim FULL


Gần sáng, Trình Triệt mơ mơ màng màng cảm thấy cả người rất nóng, cô nhanh chóng đạp tung chăn ra.

Chiếc áo phông rộng thùng thình tốc lên, để lộ đôi chân trần và vòng eo thon thả.
Động tác của cô không nhỏ, Lục Thời Duyên ngủ không sâu giấc, cô vừa đạp chăn là anh đã tỉnh dậy.

Thấy người bên cạnh không chịu đắp chăn, anh nhanh chóng đắp lại cho cô.
Đại não của Trình Triệt vẫn đang ngủ say nhưng tay chân lại vô thức chống cự, vừa được anh đắp chăn cho là cô lại đạp tung ra.

Lục Thời Duyên nhất thời mất kiên nhẫn, anh đắp chăn lại cho cô, sau đó ôm chặt cô từ phía sau, giọng nói mới tỉnh nên hơi khàn: “Không được tung chăn ra nữa.”
Trong đầu Trình Triệt bỗng nhiên nổ ầm một cái, vang lên hồi chuông cảnh báo.

Mặc dù đang ngủ nhưng cô cũng vô cùng nhạy cảm với giọng nói của anh, chưa kể giọng nói ấy vang lên ngay bên tai cô, cánh tay anh còn vòng qua người cô.
Trình Triệt nhanh chóng tỉnh dậy, Cô xoay người lại, mặt đối mặt với Lục Thời Duyên.
Lục Thời Duyên cũng đang nhìn cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Mắt Trình Triệt hơi sưng lên, có lẽ do hôm qua cô khóc.

Nghĩ đến chuyện hôm qua cô vừa khóc lóc vừa rên rỉ dưới thân mình, dục vọng to lớn của Lục Thời Duyên lại rục rịch thức tỉnh.
Hai người da thịt chạm nhau, Trình Triệt có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng, thứ kia của Lục Thời Duyên đang biến to lên.

“Hả...!Nam sinh có phải là mỗi sáng sớm đều sẽ...!như thế này?” Cô không biết sống chết, còn dùng chân cọ cọ lên thứ đó, cảm giác vô cùng mới lạ: “Hay em giúp anh nhé?”
Ánh mắt Lục Thời Duyên tối sầm lại: “Giúp thế nào?”
Bàn tay nhỏ bé của Trình Triệt gần như không thể cầm hết được côn thịt to lớn đó, cô vuốt ve một chút, động tác không hề có chút kỹ xảo nào nhưng lại khiến Lục Thời Duyên cảm thấy vô cùng thú vị.
“Anh thấy thế nào? Có thoải mái không?” Trình Triệt vừa vuốt ve vừa vênh mặt lên: “Nếu thoải mái thì mau gọi cha đi!”
Lục Thời Duyên cố nhịn suy nghĩ bóp chết cô xuống, anh nắm lấy đầu cô, dùng lực đẩy xuống bên dưới, cho đến khi đầu cô ngang với bụng anh.
Trình Triệt hiểu ý đồ của anh, trái tim lập tức đập thình thịch.

Lần đầu tiên cô khẩu giao cho anh, cô thậm chí còn không dám nhìn xung quanh, chỉ biết liếm láp như một con mèo nhỏ.
Đánh giá của anh chính là gái trinh làm quá tệ.
Lần này không biết cô sẽ phát huy như thế nào.
Trình Triệt đỡ lấy dương vật của anh, cô chưa từng quan sát nó ở khoảng cách gần như thế này.

Cô hơi hoảng sợ, thứ đó của Lục Thời Duyên quả thực rất to, Trình Triệt cố gắng ổn định tâm trạng, sau đó ngậm lấy quy đầu đã sưng tấy.
Lục Thời Duyên hít sâu một hơi.
Khoang miệng của cô ấm áp và ẩm ướt, đầu lưỡi mềm mại quét qua quy đầu của anh, đôi môi đỏ mọng cọ xát lên nơi mẫn cảm nhất.
Lục Thời Duyên hít sâu một hơi, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác muốn bắn.

Trình Triệt mút liếm liên tục, quy đầu rỉ ra chút chất lỏng đều bị cô liếm sạch.
Mấy phút trôi qua, Lục Thời Duyên cảm thấy mình sắp không nhịn được nữa rồi.

Kỹ thuật của cô vẫn trúc trắc như vậy, hàm răng còn thỉnh thoảng lại cọ lên nơi nhạy cảm, nhưng vẫn có thể mang lại cho anh sự thoải mái vô cùng.
Trình Triệt nằm sấp trên bụng anh, đầu lưỡi hồng hào thè ra, liếm từ dưới côn thịt lên trên.

Cô vừa liếm vừa ngước mắt xem phản ứng của anh, ánh mắt trong sáng và quyến rũ.
“Trình Triệt, lên đi.”
Giọng nói của anh khản đặc.
Trình Triệt âm thầm thề trong lòng, nhất định hôm nay phải làm thật tốt để được anh đánh giá năm sao.
Lục Thời Duyên thô lỗ kéo cô lên, lột quần lót của cô ra, nhanh chóng tiến vào.
Tiểu huyệt vẫn còn lưu lại tinh dịch của anh từ hôm qua, trơn nhớt và lầy lội, Lục Thời Duyên ra vào không gặp chút trở ngại nào.
Trình Triệt cũng cảm thấy hơi động tình, cô vặn vẹo mông liên tục.

Trình Triệt đẩy áo phông của cô lên, dùng sức mút chặt bầu ngực của cô, giống như đang cố mút được sữa từ đó vậy.
Nắng sớm mờ mờ, trong phòng ngập tràn cảnh xuân.

Trình Triệt không nhìn rõ được vẻ mặt của anh, chỉ có thể cảm nhận bầu ngực non nớt của mình bị anh cắn mãnh liệt.

Đầu lưỡi của anh lướt qua núm vú mẫn cảm khiến cô ý loạn tình mê.
Anh đâm vào trong cô nhưng lại không có động tĩnh gì lớn mà chỉ nhẹ nhàng đưa đẩy, Trình Triệt cảm nhận được thứ đó của anh ở trong người mình, rất trướng, nhưng lại không đau.
Tình dục nhẹ nhàng khiến cô chìm đắm, cam tâm tình nguyện hóa thành một vũng nước.
Lục Thời Duyên thấy cô cắn ngón tay, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ thì trêu chọc cô: “Em lười chết đi được, lần nào cũng chỉ biết nằm đó khóc thôi.” Dứt lời, anh xoay người lại, để Trình Triệt cưỡi lên người mình: “Nào, tự mình di chuyển.”
Trình Triệt chống tay lên ngực anh, khó khăn di chuyển.

Dương vật cứng ngắc chọc vào trong cô, Trình Triệt ngửa đầu lên thở hổn hển, vặn vẹo thân thể, muốn mang đến khoái cảm lớn nhất.
Lục Thời Duyên vươn tay bóp ngực cô: “Mau di chuyển nhanh hơn nữa nào, con điếm nhỏ.”
“Hừ...!Em không phải con điếm nhỏ.” Trình Triệt bất mãn với cách xưng hô này, dùng thân dưới kẹp chặt Lục Thời Duyên.
Mấy lần trước cô cũng cưỡi lên người anh, nhưng người chủ động vẫn là Lục Thời Duyên, cô chỉ là có tiếng mà không có miếng.

Nhưng lần này anh giao hết quyền chủ động cho cô, tiết tấu nhanh chậm thế nào tùy cô quyết định.

Trình Triệt nhìn anh, thỉnh thoảng lại cố tình thít chặt tiểu huyệt, thấy Lục Thời Duyên hít một hơi lạnh thì cười khúc khích.
Côn thịt đâm sâu trong thân thể cô lại to hơn một chút, các mạch máu cũng nổi lên gồ ghề hơn, nơi tiếp giáp của hai người càng thêm chặt chẽ.

Trình Triệt rên rỉ, càng vặn vẹo nhanh hơn, cảm nhận được khoái cảm do quy đầu chọc vào tử cung mang lại, mật dịch trong thân thể cô không ngừng chảy ra.
“Anh Lục, em muốn anh chạm tới tận cùng bên trong của em...”
Lục Thời Duyên đỡ lấy eo cô, thở hổn hển: “Tận cùng bên trong là chỗ nào? Nói ra.”
“Ah Ah...!Đâm vào...!Đâm vào tận tử cung của Triệt Triệt...” Trình Triệt bị dục vọng khống chế đến bật khóc, bây giờ cô không còn cảm thấy xấu hổ nữa, muốn gì là nói hết ra.
“Trình Triệt, có phải em thích được anh đâm sâu vào như thế này không?” Lục Thời Duyên nắm chặt hai bầu ngực của cô, ấn cô xuống thấp hơn.


Tư thế này có thể khiến côn thịt đâm vào sâu hơn vài phần.
Chân tay Trình Triệt mềm nhũn, cô bị dục vọng thiêu đốt, toàn thân nóng bừng: “Thích...”
“Thích cái gì?” Lục Thời Duyên trêu mãi không tha.
Trình Triệt khóc nấc lên: “Thích ông xã...!Đâm sâu như thế...!Đâm vào tận tử cung của Triệt Triệt...”
Lục Thời Duyên hài lòng, kéo cô xuống hôn một cái: “Thế mà còn nói là không phải điếm.”
Hành động và ngôn ngữ kết hợp với nhau, Trình Triệt không chịu được mà bật khóc nức nở.

Lục Thời Duyên dừng động tác, ôm chặt cô vào lòng: “Đừng khóc đừng khóc, nếu em không thích thì chúng ta không làm nữa, được không?”
Tất nhiên là không được rồi.
Trình Triệt vừa khóc vừa ngồi mạnh xuống: “Không được...”
Lục Thời Duyên bật cười, anh bám lấy bờ mông cô, bắt đầu mạnh mẽ di chuyển.

Khoái cảm lập tức ập đến, Trình Triệt bịt chặt miệng, cố kìm nén những tiếng rên rỉ.
Vách thịt bị va chạm mạnh mẽ, côn thịt di chuyển như vũ bão, dâm dịch chảy ra không ngừng.
Lục Thời Duyên cúi xuống: “Hai cái miệng của Triệt Triệt đều rất thành thật...”
Nghe thấy câu này, Trình Triệt không nhịn được, cả người cô co quắp lại, một chất lỏng nóng bỏng từ trong tử cung chảy ra.
Lục Thời Duyên véo mạnh lên mông cô: “Lại không chịu chờ anh rồi, để em anh phạt em thế nào?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận