Cạm Bẫy Hình Trái Tim FULL


Ngày mùng năm là ngày nhà họ Trình tổ chức tiệc gia đình.

Trình Gia Sâm mời một nhóm bạn cũ tới nhà mình tụ tập, trên thiệp còn ghi vô cùng rõ ràng: Đưa cả người thân tới tham dự.

Gia đình nhà họ Trình vốn ít người, vợ ông mất sớm, ngoài ông ra thì cũng chỉ còn một cô con gái và một cô cháu gái.

Thế nên Trình Gia Sâm luôn tranh thủ những dịp lễ tết để tổ chức các buổi tiệc tại nhà, để gia đình trông có vẻ náo nhiệt một chút.
Chưa đến bảy giờ Trình Vân Hoa đã thức dậy, bà thay một bộ váy nhung màu đen trông vô cùng trang nhã, còn đặc biệt hỏi ý kiến của Trình Triệt.

Trình Triệt khen đẹp, sau đó cũng nhanh chóng đi chọn một bộ váy xúng xính bồng bềnh cùng màu, nhìn hai mẹ con giống như hai chị em hoa.
Trình Gia Sâm xuống lầu ăn sáng, nhìn thấy hai người đều mặc đồ đen, đẹp thì đẹp thật nhưng không phù hợp với không khí những ngày đầu năm chút nào.

“Đổi thành màu đỏ, mau lên.” Ông cụ vừa ăn cháo vừa ra mệnh lệnh cho hai người.
Hai mẹ con Trình Triệt lập tức ngoan ngoãn lên lầu đổi thành một bộ màu đỏ cho phù hợp không khí ngày tết, ông cụ Trình nhìn thấy thì vui cười ra mặt.

Trình Triệt ở nhà không thể công khai đeo chiếc nhẫn mà Lục Thời Duyên tặng được, thế nên cô đã xỏ chiếc nhẫn vào một sợi dây chuyền, sau đó đeo lên cổ.
Bữa tiệc bắt đầu lúc mười hai giờ, ông cụ Lục đã đến từ mười giờ.

Trình Triệt vội vàng đứng dậy chúc tết.

Ông cụ Lục nhìn thấy Trình Triệt thì vô cùng vui vẻ, tặng cho cô một lì xì rất lớn.

Trình Triệt hai tay nhận lấy, ngọt ngào cảm ơn, còn nói mấy câu cho ông cụ vui vẻ mặt mày rạng rỡ.
Trình Gia Sâm đi tới: “Sao có một mình ông tới thế này? Một mình thì tôi không cho vào nhà đâu! Duyên Duyên đâu? Tôi cũng đã chuẩn bị lì xì cho thằng bé rồi.”
Trình Triệt dựng thẳng lỗ tai.
Ông cụ Lục xua tay: “Haizz, thằng bé tới nhà ông ngoại, sáng nay mới về.

Tôi đã dặn nó khi nào về thì tới thẳng đây.”
Trái tim Trình Triệt như treo ngược lên cành cây.
Cũng may lúc này Trình Vân Hoa đang ở trong phòng bếp chuẩn bị điểm tâm cùng với mấy dì khác.
Trình Gia Sâm lôi ông cụ Lục vào phòng khách nói chuyện, Trình Triệt chán quá, chạy lên ban công tầng hai ngắm phong cảnh.
Một chiếc xe việt dã màu đỏ chậm rãi lái tới, dừng lại trước cửa, sau đó hai người lần lượt xuống xe, Một người trong số đó Trình Triệt càng nhìn càng thấy quen mắt.

Cô nhíu mày một chút, đó chẳng phải là Tô Duy mà trước đây cô đã gặp một lần đó sao?
Mẹ của Tô Duy là đại lý cung ứng cho Trình Gia Sâm, hai nhà đã hợp tác với nhau mấy lần rồi, cũng coi như quen biết.

Trình Gia Sâm đứng dưới lầu gọi Trình Triệt xuống, cô chậm chạp bước xuống.
“Cháu chào dì ạ.” Trình Triệt lễ phép chào hỏi.
Mẹ Tô Duy nhìn cô từ trên xuống dưới, dáng vẻ tươi cười niềm nở: “Đây chắc là Trình Triệt đúng không, dì thường xuyên nghe ông ngoại cháu nhắc tới cháu, lớn lên đúng là rất xinh đẹp.

Nghe nói cháu học tập cũng không thua kém ai, thành tích rất tốt đúng không?”
Trình Triệt bị người này nhìn đến mức khó chịu, cuối cùng cô cũng biết tại sao Tô Duy lại trông đáng ghét như thế, thì ra đây là đặc điểm của những người trong gia đình anh ta.
Tô Duy cũng cười, mặt mày đắc ý: “Ồ, em gái Trình Triệt, lâu rồi không gặp.

Hôm nay em còn trang điểm nữa à, xinh đẹp hơn lần trước anh gặp em rất nhiều đó.”
Trình Triệt âm thầm phản bác: “Chỉ tô chút son cũng được gọi là trang điểm à?”
Mẹ Tô vừa thấy hai người quen biết thì lập tức thúc giục con trai nói chuyện với Trình Triệt nhiều hơn.


Bà ta luôn nói thế hệ trẻ bây giờ phải chủ động kết giao bạn bè, quý trọng duyên phận này, vun đắp tình cảm sau này...
Trình Triệt có cảm giác như bà ta đang chọn con dâu vậy.
Nhân lúc Trình Gia Sâm đi nói chuyện với khách khứa, Trình Triệt nhân cơ hội cầu cứu ông: “Ông ngoại, con đói quá.”
Trình Gia Sâm lập tức bảo người mang cho cô một bát chè đậu đỏ ăn lót dạ.

Trình Triệt cầm bát ngồi trên ghế, cách xa đám đông một chút, yên lặng ăn cơm.
Tô Duy đúng là một kẻ không biết để ý đến sắc mặt người khác, anh ta nhanh chóng đến bên cạnh cô.
“Lục Thời Duyên không tới đây, chắc em thất vọng lắm nhỉ.” Anh ta thấy cô không nói gì thì lại bồi thêm một câu: “Hôm trước hai người rời khỏi KTV đã đi đâu thế?”
“Không liên quan đến anh.” Trình Triệt ngồi cách xa anh ta một chút.
Tô Duy cười xấu xa: “Em còn nhỏ như vậy mà không ngoan ngoãn gì cả, anh sẽ nói cho mẹ em biết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận