Cạm Bẫy Kinh Hoàng


Tống Thanh Tiểu chú ý tới bởi vì Bác sĩ lựa chọn làm cho trên mặt Số 2 Nữ công sở lộ ra ý cười khó có thể che giấu.

Chuyện cho tới bây giờ đã là cục diện cưỡi lên lưng cọp khó có thể leo xuống.

Liên quan đến tính mạng mỗi người, không ai có thể sinh ra lòng thương hại với người khác.

Người sống đến cuối cùng có lẽ mới có thể đi ra ngoài.

Liên minh giữa cô và Số 2 Nữ công sở yếu ớt vô cùng, lúc này chỉ có thể nghĩ cách cứu chính mình, không thể dựa vào người khác.

Mà hiện tại, Tống Thanh Tiểu cũng không có khả năng lui về phía sau.

Một khi cô lui, Nữ công sở chắc chắn sẽ lùi bước, đội ngũ tạm thời này lập tức tan rã, hậu quả đối với cô vẫn bất lợi như trước.

Tống Thanh Tiểu nghĩ đến đây, ánh mắt càng thêm kiên định.

Hiện tại cô chỉ hy vọng Nữ công sở có thể thông minh một chút, biết được nếu như cô chết quá nhanh, Bác sĩ sẽ tiết kiệm được thể lực, đây cũng không phải là hành động sáng suốt gì.

Sau khi Bác sĩ bảo tồn thực lực, kết cục của Nữ công sở cũng sẽ không tốt đi nơi nào.

Nếu như cô ta nghĩ thông suốt được điều này, ở trong quá trình Bác sĩ ra tay có thể cản một chút, giúp cô tranh thủ được một ít thời gian thở dốc.

“Số 2…”

Tống Thanh Tiểu mới vừa há miệng, Bác sĩ hạ quyết tâm, tự nhiên không hề cho cô thêm cơ hội nói chuyện.

Lúc trước chính là vì nhất thời đại ý làm cho Tống Thanh Tiểu thuyết phục Số 2, để hắn mua thêm phiền toái.


Lúc này thấy môi Tống Thanh Tiểu vừa động, Bác sĩ đã xông tới nhào về phía cô.

Thời điểm giết Số 6, Tống Thanh Tiểu dựa vào đánh bất ngờ lại có thêm chủy thủ trong tay mới có thể một đòn trúng ngay.

Bây giờ, lúc chân chính đối mặt với kẻ muốn giết mình mới biết được áp lực có bao nhiêu lớn.

Cơ thể của cô đã sớm đạt tới cực hạn, hoàn toàn dựa vào nghị lực chống đỡ.

Hai chân giống như rót chì, phản ứng vừa chậm chạp lại trì độn.

Bàn tay vẫn cắm trong túi áo của Bác sĩ rút ra, nắm thành đấm làm như muốn đánh vào đôi mắt của cô.

Tống Thanh Tiểu muốn nghiêng đầu né tránh, nhưng hai chân mỏi mệt không chống đỡ được động tác phức tạp như vậy.

Trong lúc nguy nan, tay trái nắm chuột máy tính của cô đập về phía tay của Bác sĩ, ý đồ mượn lực đạo nào ổn định thân thể của chính mình.

Lần đầu tiên giao phong Tống Thanh Tiểu đã lộ ra tình trạng suy yếu bất kham, làm Bác sĩ nhìn ra được cô đã là nỏ mạnh hết đà.

Bác sĩ kích thứ nhất tuy rằng không có thành công, mảnh chuột vỡ để lại trên mu bàn tay của hắn vài vết máu, nhưng đồng dạng Tống Thanh Tiểu cũng không khá hơn gì.

Cô mặc dù tránh được nắm tay hướng vào mắt mình của Bác sĩ, nhưng cái tay kia vẫn sượt qua má cô.

Bác sĩ thu không được bước chân, lảo đảo đi về phía trước.

Cô cảnh giác xoay người, thở hổn hển hai miệng khí hướng Nữ công sở lại gần một bước, lúc này mới phát hiện gương mặt mình mơ hồ đau rát.

Thời khắc này, cô cũng không dám duỗi tay đi sờ mặt mình, chỉ có thể cảm nhận được mặt hẳn là bị cắt qua, máu đang thấm từng giọt ra ngoài.


Lúc Bác sĩ công kích lại đây, cô loáng thoáng thấy được tay hắn đang cầm thứ gì, hẳn là đòn sát thủ mà hắn vẫn luôn giấu kĩ, lúc này mới lấy ra mà thôi.

Tống Thanh Tiểu cố nén suy nghĩ đi sờ chủy thủ, há miệng thở dốc.

Bác sĩ sau khi đã ổn định lại thân hình, lúc này xoay người lại, tay phải của hắn nắm chặt một cây bút máy đã mất nắp, ngòi bút còn dính một ít da thịt và vết máu, hẳn là vừa nãy thứ này đã cắt qua mặt của Tống Thanh Tiểu.

Chú ý tới thứ này, Tống Thanh Tiểu mới nghĩ mà sợ.

Bác sĩ hẳn là hướng về đôi mắt của cô, máy mắn cô né tránh kịp nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.

Hai người đổi nhau vị trí, Bác sĩ cũng không ngừng lại, lần nữa nhào về phía Tống Thanh Tiểu.

Hắn rút kinh nghiệm từ lúc trước, dùng thân thể đánh tới.

Tống Thanh Tiểu lại không có may mắn như mới vừa rồi, thân thể không theo kịp tư duy, bị Bác sĩ đâm trúng, như diều đứt dây mà quăng về phía sau.

Một khi bị đè ngã trên mặt đất, kết cục tự nhiên không cần phải nói.

Cũng còn may cô cách chiếc lu chứa thi thể của Số 6 không xa, thân thể bị đánh cho lùi về phía sau, gáy đập phải thành lu, phát ra một tiếng “đông” vang dội.

Lần này tuy bị đâm cho không nhẹ nhưng tốt xấu thân lu nâng đỡ cơ thể của cô.

Bác sĩ gấp cánh tay, khuỷu tay áp mạnh lên người Tống Thanh Tiểu.

Cô bị kích phát ra bản năng cầu sinh, đôi tay cầm chuột và di động hung hăng đập vào mặt của Bác sĩ.

Nhưng chút sức lực này đối với Bác sĩ mà nói có thể xem nhẹ như không có gì.


Sau khi chế trụ được Tống Thanh Tiểu, vì phòng lừa cô phản kháng kịch liệt tiêu hao thể lực của hắn, Bác sĩ trước tiên dùng sức đập mạnh vào huyệt thái dương của cô.

Rất nhanh ánh mắt của Tống Thanh Tiểu liền tan rã, bàn tay cầm di động dần dần buông thõng xuống.

Di động “cạch” một tiếng rơi xuống đất.

Bác sĩ duỗi tay đi lấy chuột máy tính trong tay còn lại của cô, không biết vì sao, bàn tay này của cô nắm chặt muốn chết, Bác sĩ dùng sức kéo hai lần mới lấy ra được con chuột.

Đầu bị đánh thật sự choáng, trời đất xung quanh quay cuồng, dạ dày thì cuồn cuộn trào lên tưng đợt.

Cô còn có thể nghe thấy động mạch trên đầu đang “thình thịch” nhảy lên.

Trong nháy mắt, cô vô cùng rõ ràng cảm nhận được tử vong đang tới gần.

Tròng mắt của cô hẳn là đã sung huyết, khuôn mặt dữ tợn của Bác sĩ mông lung mơ hồ, cuối cùng trọng điệp với hình ảnh hung thủ suýt chút nữa đã giết chết cô ở trong con hẻm nhỏ.

Trong vòng một ngày bị giết chết những hai lần, chỉ sợ sẽ không có người nào có khả năng giống như cô vậy.

Cánh tay nặng tựa ngàn cân, thân thể phảng phất như không còn thuộc về chính mình, ý thức giây tiếp theo như muốn thoát ly khỏi thân thể.

Nếu không phải còn có một hơi đang chống đỡ, Tống Thanh Tiểu cảm thấy khả năng mình đã sớm chết ngất đi, chết trong tay Bác sĩ.

Cánh tay áp trên cổ cô càng ngày càng chặt, cơ hồ muốn ép gãy đoạn xương cổ yếu ớt của cô.

Loại cảm giác hít thở không thông này giống như đã từng quen biết.

Cô giật giật bàn tay đang buông thõng ở bên sườn, một thanh chủy thủ đang giấu trong tay áo của cô.

“Hộc hộc…” Cô há to miệng, tận lực muốn hô hấp, bộ ngực phập phồng một cách mỏng manh, một bàn tay còn đang cố sức đẩy Bác sĩ, tranh thủ chút tàn cơ.

Hành động lúc này của Tống Thanh Tiểu giống như trứng chọi đá, Bác sĩ cũng không thèm để trong mắt.


Ngược lại là Nữ công sở, thấy một màn này không khỏi sửng sốt.

Cô ta là người thông minh, chuyện lúc trước Tống Thanh Tiểu nói cô ta cũng có thể nghĩ rõ ràng, biết sau khi Tống Thanh Tiểu chết, kẻ tiếp theo Bác sĩ muốn giết là mình.

Vô luận quy tắc trò chơi có phải là chỉ có một người có thể tồn tại đi ra ngoài hay không, cô đã chứng kiến Bác sĩ giết người, hắn không có khả năng sẽ bỏ qua cho cô.

Cô hẳn là nhân cơ hội này cứu Tống Thanh Tiểu, sau đó hai người hợp lực đối phó Bác sĩ.

Trong lòng tính toán như vậy nhưng sau khi xem thấy một màn trước mắt, cô ta bắt đầu dao động.

Bác sĩ giữ lại thực lực, tay đặt trong túi áo không phải là bị thương mà là cất giấu một cây bút máy đủ để giết người.

Trên mặt cô ta lộ ra vẻ do dự, ngay sau đó bước chân bắt đầu lùi về phía sau.

Kết quả như vậy Tống Thanh Tiểu từng có đoán trước, nhưng lúc thật sự phát sinh vẫn khiến cho cô lạnh cả lòng.

Nữ công sở lâm trận lùi bước làm cô oán hận, nhưng lúc này ngay cả lớn tiếng mắng chửi cô đều làm không được, lồng ngực bởi vì thiếu oxy mà bắt đầu cảm giác đau nhức.

Cô đong đưa cánh tay, cảm giác được chủy thủ trong tay áo dần dần tuột xuống dưới.

Lúc này tung ra át chủ bài đối với cô là cực kỳ nguy hiểm, nhưng Tống Thanh Tiểu đã không còn lựa chọn nào khác.

Nếu cô tiếp tục nhẫn nại chỉ sợ không kịp lấy chủy thủ ra, cô đã chết trong tay của Bác sĩ.

Chuyện cho tới giờ chỉ có thể tận lực liều một phen, sống hay chết mặc cho số phận.

Cũng may giây tiếp theo sự tình xuất hiện chuyển cơ, thần may mắn lại một lần nữa đứng về phía Tống Thanh Tiểu.

Bác sĩ cho rằng cô hẳn không thể gây ra uy hiếp được gì cho hắn nữa.

Cô bị ép tới nông nỗi thế này nhưng vẫn chưa lấy ra được thủ đoạn gì lợi hại để phản kích, cho nên Bác sĩ thả lỏng cảnh giác, thời khắc mấu chốt buông ra cánh tay đang ép trên cổ cô, ý đồ muốn đi bắt Nữ công sở lúc này đang muốn chạy trốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận