Cạm Bẫy Kinh Hoàng


Địa phương này rộng bao nhiêu, Bác sĩ đã đi một vòng, đương nhiên tràn đầy thể hội.

Lúc này nếu không nhân cơ hội giết chết Số 2 Nữ công sở, để cô ta chạy thoát, muốn tìm kiếm một người ở nơi lớn như thế này cũng không phải chuyện dễ dàng.

Đặc biệt dưới tình huống thiếu thức ăn và nước uống, hắn cũng không thể chống đỡ được lâu, tiếp tục kéo dài chỉ gây thêm bất lợi cho hắn.

Chi bằng nhân lúc này lập tức giết chết Nữ công sở, giải quyết hậu hoạn.

Còn Tống Thanh Tiểu đã đang hấp hối, giết xong Số 2 lại xử lý cô ta, dễ như trở bàn tay.

Số 2 cách Bác sĩ không xa, cơ hồ vừa mới động Bác sĩ cũng lập tức di động theo.

Tóc của cô ta bị Bác sĩ tóm chặt, cả người bị giật ngược về phía sau.

Số 2 kinh hô thành tiếng, hoảng loạn muốn bám vào thứ gì đó để ổn định thân thể chính mình.

Nhưng Bác sĩ cũng không cho cô ta cơ hội kia, con bút máy lúc trước cắt qua mặt Tống Thanh Tiểu bị Bác sĩ dùng sức đâm vào mặt, vào cổ của Nữ công sở.

Lúc này tất cả đều chạy đua tìm đường sống, không có chuyện lại cất giấu thủ đoạn.

Nữ công sở gào lên thảm thiết, duỗi tay muốn đi cào hai mắt của Bác sĩ.

Lực lượng bạo phát lúc sắp chết của con người là cực kì đáng sợ.

Bác sĩ phán đoán không sai, lực phản kháng của Nữ công sở kịch liệt hơn Tống Thanh Tiểu rất nhiều.

Hai chân cô ta đạp loạn trên mặt đất, rất nhanh cọ ra hai dấu vết thật dài.

Thân thể kia như cá, giãy dụa kịch liệt, xương chậu cao cao nhô lên, Bác sĩ sắp không chế trụ được cô ta nữa.


Móng tay của Số 2 rất dài.

Ở thời điểm mấu chốt, móng tay trở thành vũ khí của cô ta, không ngừng móc vào đôi mắt của Bác sĩ.

“Tê…” Đôi mắt chịu tập kích, Bác sĩ rít lên một miệng khí lạnh.

Một tay của hắn túm lấy tóc của Nữ công sở, lực đạo lớn như thể sắp kéo tụt cả da đầu của cô ta, làm cho cô ta không thể không lệch đầu sang một bên, lộ ra cái cổ đã bị bút máy đâm vài nhát.

Ngòi bút máy đã bị cong oằn sang một bên, bên trên dắt một ít máu và thịt.

Máu trào từ miệng vết thương ra ngoài, miệng của Nữ công sở thì không ngừng phát ra tiếng gào thảm, cằm banh đến cực khẩn, đầu liên tục lắc lư như muốn thoát khỏi khốn cảnh.

Phong thủy thay phiên luân chuyển, nguy cơ lúc trước Tống Thanh Tiểu trải qua, lúc này lại rơi xuống trên đầu cô ta.

Mỗi lần bút máy đâm vào trong da thịt, thân thể cô ta lại cứng còng một chút, gân xanh trên cổ tuôn ra, sau khi bút máy rút ra, máu lại ồ ạt chảy ra ngoài.

Vốn cô ta cũng không đến mức dễ dàng rơi vào thế hạ phong như vậy, nhưng bởi vì lúc trước theo bản năng chạy trốn đã khiến cô ta mất đi cơ hội ra tay trước.

Tống Thanh Tiểu mềm oặt mà trượt từ thành lu xuống mặt đất.

Cô cảm thấy khắp nơi trên cơ thể lúc này đều không còn thuộc về mình, huyệt thái dương bị đấm khiến cô trở nên choáng váng.

Cô há miệng dùng sức hô hấp, như một con cá bị mắc cạn đang thoi thóp chờ chết.

Bên tai là tiếng kêu thê lương thảm thiết của Nữ công sở, mặt cỏ bị cô ta dẫm đạp phát ra âm thanh “soàn soạt” không ngừng.

Trong tầm mắt mơ hồ của Tống Thanh Tiểu thấy được Bác sĩ đưa lưa về phía cô, đang tập trung xử lý Nữ công sở.

Hai người vì sinh tồn cho nên vật lộn kịch liệt, đều đang chạy đua tính mạng.


Không có người chú ý tới cô gái đang dựa lưng vào lu nước đã chậm rãi mở mắt, hai tròng mắt sung huyết lộ ra lành lạnh sát ý.

Đã từng trải qua tử vong uy hiếp, càng là thời khắc mấu chốt, Tống Thanh Tiểu càng bình tĩnh.

Cô biết rõ chính mình lúc này đã nỏ mạnh hết đà, thể lực sắp hao hết.

Chẳng sợ bây giờ Bác sĩ quay lưng về phía cô, cô cất giấu chủy thủ, nếu tiến lên nhiều nhất cũng chỉ làm bị thương hắn, giết chết là không thể.

Huống chi từ Nữ công sở phát ra tiếng gào, một tiếng so với một tiếng càng thêm mỏng manh chứng tỏ ở trong tay Bác sĩ đã ăn lỗ nặng.

Bác sĩ muốn giết chết cô ta chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

Cô bây giờ nếu vội vàng tiến lên sợ là sẽ giúp khong cô ta, khiến Bác sĩ lại phân ra một tay giết chính mình mà thôi.

Chi bằng tích trữ thể lực lại chờ cơ hội!

Cô lần nữa ép chính mình bình tĩnh, trừ bỏ hô hấp còn lại động tác dư thừa cũng không dám làm, tranh thủ thời gian này khôi phục lại thể lực.

Bác sĩ đã xem cô như người chết, không thèm chú ý tới.

Cô run nhẹ tay, một thanh chủy thủ nhẹ nhàng trượt xuống, cuối cùng rơi vào lòng bàn tay của cô, bị cô nắm thật chặt giống như đang nắm lấy cọng cỏ cứu mạng.

Cổ của Nữ công sở bị chọc bảy, tám phát, toàn bộ cổ thủng lỗ chỗ như đài sen, lực đạo giãy dụa cũng dần dần yếu bớt, âm thanh kêu thảm mỏng manh đi xuống.

Máu trào ra từ mỗi một miệng viết thương rồi lại tụ đến cùng nhau thành một dòng.

Đồng tử của cô ta dần dần phóng đại, thân thể đã bắt đầu run rẩy theo bản năng, mắt thấy sắp sống không nổi nữa.

Trong đầu, thẻ bài thuộc về Số 2 Nữ công sở đã lật lại.


Bác sĩ xác định cô ta hoàn toàn tắt thở mới buông lỏng ra cánh tay, hai tay chống trên mặt đất thở hổn hển.

Bút máy của hắn sau khi giết người đã bị biến dạng, hắn nhìn thoáng qua, tùy tay ném.

Lòng bàn tay ngập mụa vết máu, Bác sĩ vừa thở vừa cọ chỗ máu này lên quần áo của mình.

Hắn quay đầu về phía sau nhìn lại, Tống Thanh Tiểu dựa vào lu, đôi tay chống đất, hơi thở mong manh nhưng vẫn còn có hô hấp.

Chính hắn cũng chưa nghĩ đến nữ nhân tưởng như dễ đối phó nhất này lại cũng không sớm chết đi mà còn sống cho đến bây giờ.

Bác sĩ dùng sức chớp mắt.

Đôi mắt lúc trước bị cào bây giờ đau đớn khó nhịn.

Tổng cộng có chín tấm thẻ bài, đã có bảy tấm lật lại, chỉ còn một tấm ở chính giữa và một tấm nằm phía bên phải vẫn là bộ dáng hoa văn đỏ nền đen, dường như đang biểu thị khi mà tấm thẻ bài bên phải mở ra thì người còn lại, đại diện cho tấm thẻ bài cuối cùng có thể sống sót.

Nơi quỷ quái này Bác sĩ một phút cũng không muốn ở lại, chẳng sợ cơ hội rời đi này chỉ là một tia suy đoán nhưng hắn cũng không nguyện bỏ qua.

Hắn quỳ bò đứng dậy, trong tay bắt lây con chuột máy tính, bò về phía Tống Thanh Tiểu.

Sau khi giết chết Nữ công sở, kẻ có tính uy hiếp lớn hơn trong hai người, Bác sĩ cho rằng Tống Thanh Tiểu đã mất đi lực phản kháng, ở trước mặt hắn chỉ giống như con kiến cho nên cũng không còn cảnh giác.

Hắn muốn giết chết Tống Thanh Tiểu sau đó nhanh chóng rời đi.

Con mắt của hắn bị thương, sợ có nguy cơ bị nhiễm trùng.

Hắn gấp không chờ nổi muốn trở về thế giới hiện thực, muốn tiếp tục sống, cũng sợ hãi bị mù.

Tâm trạng nôn nóng làm Bác sĩ thả lòng đề phòng.

Lúc hắn quấn sợi dây lên cổ Tống Thanh Tiểu cũng không có chú ý tới thân thể của cô gái này đang căng thẳng.

Quấn xong dây chuột máy tính, Bác sĩ rất quen thuộc mà đánh nút thắt, phảng phất biểu thị cho sự tình đã thành công hơn phân nửa, trên mặt hắn thậm chí lộ ra vui mừng.


Ngay khi hắn muốn dùng sức kéo sợi dây, chuẩn bị một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thít chặt lấy sinh cơ của Tống Thanh Tiểu thì đôi chân vốn giống như bùn nhão của kẻ tưởng rằng đã mất hoàn toàn sức lực kia lại đột nhiên vung lên quặp chặt lấy đùi của hắn.

Sức lực mà Tống Thanh Tiểu súc tích hồi lâu đều dùng ở lần này.

Bác sĩ căn bản không ngờ được cô sẽ làm như vậy, thân thể nhào thẳng về phía Tống Thanh Tiểu.

Trong lúc hắn hoảng sợ thì bất chợt nhìn thấy được đôi mắt vẫn luôn đóng chặt của Tống Thanh Tiểu đã mở to từ lúc nào.

Trong con ngươi sung huyết đục ngầu ấy chiếu ra biểu tình hốt hoảng của hắn.

Hắn còn chưa kịp chống tay lên ổn định thân mình thì đã thấy Tống Thanh Tiểu nâng tay lên đâm chủy thủ vào trong cổ của mình.

“Phập” một tiếng.

Hắn rất quen thuộc loại thanh âm này, đó là khi dao phẫu thuật tiến vào da thịt phát ra âm thanh rất nhỏ đủ để cho người ta có thể xem nhẹ.

Nếu không phải bởi vì đâm vào trên người hắn, lại cách gần lỗ tai, hắn khả năng cũng không nghe rõ.

Bác sĩ còn đang suy nghĩ Tống Thanh Tiểu lấy ở đâu ra vũ khí, hối hận chính mình quá mức đại ý, cho rằng nắm chắc thắng lợi lại không ngờ rằng lật thuyền ở trong tay nữ nhân này.

Trong tình thế nguy hiểm, hắn chỉ cảm thấy cổ mình trướng lên, thậm chí còn không phát giác được đau đớn, giống như bị đánh một quyền, cả người vô lực.

Hắn theo bản năng buông bàn tay đang kéo dây chuột máy tính trên cổ của Tống Thanh Tiểu, muốn đi che miệng vết thương của mình.

Nhưng Tống Thanh Tiểu một chiêu trúng đích, quyết không cho hắn cơ hội phản ứng.

Cô cắn chặt răng, cánh tay lần nữa dùng sức ý đồ chuyển động chủy thủ, muốn làm trầm trọng thêm vết thương trên cổ Bác sĩ.

Lúc này đau đớn dường như mới đánh úp lại, khiến cho Bác sĩ tuôn mồ hôi lạnh ròng ròng như suối, đồng thời lí trí cũng trở về.

Hắn hiểu ngay được tình thế, lập tức dùng một tay đi bắt lấy tay của Tống Thanh Tiểu, ngăn chặn cô tạo ra miệng vết thương lớn hơn nữa, đồng thời một tay khác kéo chặt sợi dây quấn quanh cổ Tống Thanh Tiểu.

Lúc này đây, chạy đua nhau từng giây một, ai trước hết không chịu nổi, ai liền chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận