Cạm Bẫy Kinh Hoàng


Trải qua một đường bị giết, sau đó tiến vào không gian thử luyện cuối cùng tìm được đường sống trong chỗ chết, đủ loại sự tình khiến Tống Thanh Tiểu hẳn là khó có thể đi vào giấc ngủ.

Trận hôn mê này vừa khéo lại giúp cô giải quyết không ít vấn đề.

Nhưng cô ngủ cũng không được kiên định, giống như luôn luôn gặp phải bóng đè.

Cô “nhìn” thấy 9 tấm thẻ bài, lo lắng đề phòng thẻ bài lật ra sẽ bắt gặp khuôn mặt của chính mình, cũng mơ thấy Bác sĩ và Số 6.

Khuôn mặt của Bác sĩ cực kỳ dữ tợn, trừng đôi mắt đỏ như máu, làm như buốt bẻ gãy cổ cô, đẩy cô vào chỗ chết.

“Hô!” Tống Thanh Tiểu che lại cổ, lập tức mở to hai mắt, há miệng thở đốc.

Một hồi lâu sau tỉnh táo lại cô mới ý thức được mình đã trở về thế giới hiện thực.

Quần áo ngấm nước mưa ẩm ướt dính sát vào trên người, nặng trĩu, khiến cô sinh ra một loại cảm giác hô hấp cực kỳ gian nan.

Cô không chút do dự cởi áo khoác ném sang một bên, lau mồ hôi trên mặt.

Tay cô vẫn nắm chặt thanh chủy thủ đã từng giết người.

Phản ứng được điểm này, cô run lên, vội vàng ném chủy thủ ra ngoài.

Chủy thủ “keng” một tiếng rơi xuống đất.

Cô thở dồn dập, nhưng thật ra nhớ đến một việc…

Sau khi ra khỏi không gian thử luyện, cô giống như nhận được khen thưởng, cũng đổi điểm để lấy một phần quà tặng đặc thù, là “Chín chữ mật lệnh”.

Đáng tiếc sau đó cô ngất đi nên không biết chuyện này là thật hay là ảo giác.

Vừa mới nghĩ đến đây, ý thức của cô rất tự nhiên mà hiện lên “Chín chữ mật lệnh”.

Chín chữ mật lệnh này hẳn là không có triển lộ ra hoàn toàn bởi vì Tống Thanh Tiểu cẩn thận hồi ức, phát hiện ra mình chỉ có thể hiểu được duy nhất chữ “Lâm”.

“Lâm”: sử dụng tinh thần lực để kích hoạt mật lệnh, dùng để công kích đối phương.

Thủ đoạn công kích này, Tống Thanh Tiểu trước kia đừng nói là nhìn thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.

Thời đại đế quốc hiện tại, hiểu biết của mọi người về võ thuật lớn nhất cũng chỉ là tay chân đấm đá, cường thân kiện thể, còn loại thuật pháp giống như “Chín chữ mật lệnh” này, cô hoàn toàn không biết.

Trước mắt xem ra, “Chín chữ mật lệnh” cũng không có lực sát thương gì hết.

Cô có chút thất vọng, nhưng lúc này đã lựa chọn, không thể hối hận.

Cô chiếu theo chỉ dẫn của “Chín chữ mật lệnh”, dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của tinh thần lực ở trong thức hải, cũng ý đồ đánh thức chúng nó.

Quá trình này cũng không thuận lợi, cô liên tiếp thử rất nhiều lần mới rốt cuộc làm được dùng tay kết ấn.

Chỉ là mới như thế, Tống Thanh Tiểu đã cảm thấy tinh thần cực kỳ mỏi mệt, trong bụng cũng đói khát khó nhịn.

Sắc trời đã tờ mờ sáng.

Cô tạm dừng luyện tập, chống đất đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ sau đó kiếm đồ ăn lấp đầy bụng.

Trong góc nhà, mẹ cô uống sau như chết, nằm trên một đống đồ đạc bừa bộn ngổn ngang.

Tranh thủ chút thời gian trước khi đi làm, Tống Thanh Tiểu kéo mẹ lên giường, chuẩn bị bữa sáng và nước uống sau đó mới ra cửa.

Con hẻm tối qua đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô, cho nên cô chọn đường vòng đi đến Sở cảnh vệ, lúc đến thì đã có chút muộn.

Trong phòng thay quần áo, mấy nữ cảnh vệ thân hình cao lớn đang ngồi ở đó thay cảnh phục.

Lúc Tống Thanh Tiểu bước vào, âm thanh đùa giỡn im bặt, mọi người dồn ánh mắt lên người cô.

“Mới tới?”

Đội cảnh vệ đều biết có một nhân vật yếu đuối mong manh mới được chuyển đến.

Mọi người đều dùng ánh mắt xem kịch vui chờ người mới này khi nào thì bị dọa cho quỷ khóc sói gào cút ra khỏi nơi này.

Tống Thanh Tiểu rủ xuống đầu, nhẹ nhàng lên tiếng:

“Đúng vậy.”

Cô không mặc cảnh phục, ở trong một đám nữ nhân dáng người cường tráng trông có vẻ yếu ớt như cành liễu.

Tóc buông xuống chặn mất nửa khuôn mặt khiến cho mấy nữ cảnh vệ không nhìn tới được đôi mắt của cô.

Thanh âm của cô có chút khàn khàn.

Một nữ nhân “xuy” cười ra tiếng, trong giọng nói mang theo khinh thường và khiêu khích:

“Thật không biết bên trên tại sao lại nhét vào một tên phế vật như thế này, quả thực kéo thấp tiêu chuẩn của bọn tao xuống!”

Nữ nhân này vừa nói xong, còn lại mấy người đều nở nụ cười.

Cô ta cũng đi theo cười, duỗi tay đẩy Tống Thanh Tiểu, còn chưa kịp nói thêm gì liền thấy Tống Thanh Tiểu ngẩng đầu lên nhàn nhạt nhìn lại.

Nữ nhân kia lập tức nhìn thấy vết ngấn trên cổ của Tống Thanh Tiểu, đã da tróc thịt bong, làn da xung quanh tím bầm, trông cực kỳ đáng sợ.

Khó trách lúc nói chuyện thì thanh âm nghe có vẻ là lạ, thì ra mới bị trọng thương, lại không hề rên một tiếng.

Nữ cảnh vệ theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, tự cảm thấy yết hầu của mình cũng ẩn ẩn đau.

Ánh mắt Tống Thanh Tiểu nhìn cô ta có chút thẩm nhân.

Nhiều năm kinh nghiệm làm cảnh vệ mang lại cho cô ta trực giác nhạy bén, khiến cô ta thu hồi lời vừa mới đến bên miệng, giảm nhẹ âm lượng:

“Tránh ra, tao muốn ra ngoài.”

Tống Thanh Tiểu hít sâu một hơi, lại cúi thấp đầu xuống, nghiêng người để nữ nhân này đi ra ngoài.

Người chung quanh cũng không cảm giác được điều gì không thích hợp.

Tống Thanh Tiểu ngẩng đầu là chuyện chỉ trong chớp mắt, lại bị thân hình của nữ cảnh vệ kia che lại, mọi người không phát hiện được khác thường.

Mấy người nối đuôi nhau rời đi.

Tống Thanh Tiểu dựa lưng vào ngăn tủ, nghe được tiếng bước chân “loẹt quẹt” đi qua, có một nữ cảnh vệ đang hỏi:

“Bên chỗ Cao Lâm Lâm có tin tức chưa?”

Cái tên này tiến vào trong tai Tống Thanh Tiểu, lập tức khiến cả người cô trở nên căng thẳng.

Không biết có phải do trùng hợp hay không, cô nhớ tới trong không gian thử luyện, bên dưới thẻ bài của Số 1 Thiếu nữ là dòng chữ: Cao Lâm Lâm.

“Đã mất tích ba ngày, nghe nói tìm quan hệ để nhờ Tòa thị chính giúp, lão An đang nhận vụ này.”

Tống Thanh Tiểu cắn chặt khớp hàm, cố nén suy nghĩ muốn đuổi theo để hỏi thăm, thoáng bình phục một chút tâm tình của mình.

Cô vốn định đi tìm ngăn tủ của mình thay quần áo sau đó đi làm việc, lại phát hiện tủ của cô đã bị người ta cạy ra, khóa còn treo lơ lửng trên móc.

Một bộ cảnh phục khác của cô thì bị ném tới một góc nhà.

Phòng thay đồ chỉ còn một mình cô.

Tống Thanh Tiểu thay cảnh phục, cũng nhân cơ hội lấy chủy thủ ra cầm ở trong tay.

Cô xoay xoay chủy thủ hai lần.

Tuy nói cô suýt chút nữa bị thanh chủy thủ này giết chết nhưng lại cũng đã cầm nó đi giết người.

Tạo hình của thanh chủy thủ này có chút bất đồng với chủy thủ thông thường, dài chừng 15 – 16 cm, sống và chuôi đao cong thành hình trăng non, cầm trên tay cực nặng.

Mũi đao cực kỳ sắc bén, thân đao hơi dày.

Tống Thanh Tiểu lăn qua lộn lại xem xét, phát hiện ra ở chuôi đao có một đồ án giống như lá cây.

Dựa vào đồ án này, tương lai cô tiếp tục tra xét, nói không chừng có thể biết được hung thủ sát hại mình là ai.

Cô còn nhớ rõ hơi thở trên người sát thủ, thanh âm khi hắn hầm hừ điệu nhạc cùng với dáng người đại khái của hắn.

Tống Thanh Tiểu nheo nheo mắt.

Cô không biết có phải chính mình đã đắc tội với ai hay sát thủ chỉ là lâm thời nảy ra ý định giết người.

Nhưng vô luận thế nào lúc này cô đang bị phiền toái quấn thân, hẳn là càng thêm cẩn thận.

Không tiếng động thở dài, đem chủy thủ giấu vào trong cổ tay áo, lúc ra khỏi phòng thay đồ vừa lúc đụng phải người của Đội trưởng An đến gọi cô qua họp.

Đội trưởng An là người được Sở cảnh vệ giao cho phụ trách khu vực phía tây.

Hắn là một nam nhân cường tráng tuổi chừng 40, lúc Tống Thanh Tiểu tiến vào, hắn đang cùng người khác trò chuyện, khóe mắt cũng không thèm liếc Tống Thanh Tiểu một cái, hoàn toàn xem nhẹ cô.

“Khu tây thiếu người đã rất lâu…”

Thanh âm của hắn to lớn vang dội, biểu tình hung ác, hẳn là đang yêu cầu người đối diện phái thêm quân đến.

Tống Thanh Tiểu đứng cách bàn làm việc một đoạn, nhìn đến ly nước đặt trước mặt Đội trưởng An, trong lúc lực chú ý của hắn đang đặt hoàn toàn ở cuộc trò chuyện, cô âm thầm kết dấu tay, cẩn thận thử phóng ra tinh thần lức.

Ly nước kia dưới sự áp bách của tinh thần lực của Tống Thanh Tiểu, mặt nước hơi hơi gợn sóng.

Đội trưởng An dường như nhận ra không thích hợp, dừng lại cuộc trò chuyện quay đầu nhìn lại.

Trong văn phòng cực kì an tĩnh, Tống Thanh Tiểu cúi đầu rũ mi đứng ở nơi đó, phảng phất tia cảm giác cổ quái lúc trước chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui