Đội trưởng An nhíu nhíu mày, kết thúc cuộc trò truyện.
Hắn kéo ghế dựa ngồi xuống, khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm đánh giá Tống Thanh Tiểu.
Hắn còn nhớ rõ “tân binh” này tiến vào đội cảnh vệ ngày hôm qua, là sinh viên vừa tốt nghiệp, tính cách hướng nội ít nói.
Nhân viên tuần tra của Sở cảnh vệ đều to con lực lưỡng, cho nên lúc cô gái này đến khiến hắn ấn tượng cực kỳ khắc sau.
Nhưng không biết vì lý do gì, mới chỉ qua một ngày, nhân sự mới này lại khiến hắn cảm giác có chút bất đồng.
“Tôi không biết nguyên nhân cấp trên thu nạp cô.” Có một số việc nghĩ không rõ, đội trưởng An liền không nghĩ nữa.
Mục đích lúc trước hắn gọi cô đến đây là để mời cô nhanh chóng thu xếp cuốn gói chạy lấy người.
Trước kia Sở cảnh vệ triệu cô nhập ngũ không có kỹ càng tra xét gia cảnh, xong việc mới phát hiện cha cô có tiền án tiền sự.
Nhưng lúc này sau khi nhìn thấy Tống Thanh Tiểu, Đội trưởng An lại thay đổi chủ ý: “Sở cảnh vệ không nuôi người rảnh rỗi.”
Trong lúc nói chuyện, hắn kéo ngăn kéo lấy ra một chồng tư liệu ném về phía Tống Thanh Tiểu:
“Gần nhất có người phát nhiệm vụ, muốn tìm một nữ sinh mất tích.”
Lúc tập tài liệu rơi xuống mặt bàn phát ra âm thanh “bang” một cái.
Tống Thanh Tiểu nghe những lời này, mím chặt môi, không tự chủ nhớ tới lúc ở trong phòng thay đồ nghe được mấy nữ cảnh vệ nhắc đến cái tên: Cao Lâm Lâm.
Tên này trùng với tên của Số 1 Thiếu nữ ở trong không gian, cho nên cô cũng rất tò mò chuyện này.
Bây giờ Đội trưởng An giao nhiệm vụ này vừa lúc hợp ý cô.
Thần sắc vừa động, cô duỗi tay đi lấy tập tư liệu trên bàn.
Đội trưởng An nhìn thấy hành động này, cố nén nhẫn lại mà nói:
“Trong đội không còn nhân thủ đi xử lý mấy chuyện đơn giản, cô đi tra xem có tìm được manh mối.”
Hắn ngay cả ý tứ ghét bỏ đều không thèm che giấu, nói xong lời này liền bảo Tống Thanh Tiểu đi ra ngoài.
Sở cảnh vệ phụ trách tuần tra, còn có một bộ phận khác chuyên môn phụ trách điều tra những vụ án lớn, từ trước đến nay phân chia rõ ràng.
Vụ Cao Lâm Lâm mất tích, nói vậy các phòng kia không tra được gì nên mới phải để Sở cảnh vệ nhảy vào sờ chạm.
Nghĩ đến đây, chẳng sợ còn chưa xem hồ sơ, Tống Thanh Tiểu đã có bảy tám phần nắm chắc Cao Lâm Lâm mất tích kia chính là Số 1 Thiếu nữ chết trong không gian thử luyện.
Cô mang theo tập tư liệu đi ra khỏi văn phòng của Đội trưởng An, tìm một chỗ sau đó mở ra đọc.
Hai tấm ảnh chụp từ trong xấp hồ sơ rớt ra ngoài, cô khom lưng nhặt lên, khuôn mặt tươi cười của Số 1 Thiếu nữ đột nhiên đập vào mắt khiến cô theo bản năng mà nắm tay siết chặt tấm ảnh.
Cao Lâm Lâm mất tích ở ba ngày trước.
Cô gái này đi học ở trường trung học Đế đô, trước đó đang gọi điện thoại nói chuyện với bạn học, đột nhiên mất tín hiệu, lúc tra tìm thì người này đã biến mất.
Bạn học phát hiện không thích hợp liền báo cảnh sát.
Sau khi cảnh sát điều tra video giám sát thì thấy cô gái này biến mất một cách quỷ dị trong màn hình, lại không xuất hiện tại bất kì camera theo dõi nào ở khu vực lân cận.
Điều tra theo định vị của điện thoại cũng vô dụng, phảng phất như người này đột nhiên biến mất khỏi địa cầu.
Cô bé này vẫn chỉ là một học sinh, gia cảnh giàu có, bối cảnh sinh hoạt đơn thuần, không có tranh chấp gia sản cũng không có mâu thuẫn cùng ai, cho nên không tồn tại khả năng có người trả thù.
Cấp trên đã gửi tư liệu của trường hợp này đến các khu khác của Đế đô, rốt cuộc thời gian mất tích càng dài thì khả năng gặp nguy hiểm càng lớn, cho nên cuối cùng vụ án giao đến tay của Đội trưởng An.
Tống Thanh Tiểu sau khi xác định người mất tích Cao Lâm Lâm chính là Số 1 Thiếu nữ thì khép lại hồ sơ.
Số 1 đã chết ở trong thử luyện, kết cục của vụ án này cũng chỉ là không điều tra được gì.
Nhưng việc này cũng cho cô một cảnh báo.
Không gian thử luyện không phải là một trò chơi bình thường, chết ở trong đó chính là thật sự chết, ngay cả xương cốt cũng không tìm thấy, giống như Số 1 vậy, trở thành một vụ án mất tích, phủ bụi ở trong kho hồ sơ.
Đồng thời cô cũng xác định một chuyện, thời gian Số 1 mất tích là ba ngày trước, Tống Thanh Tiểu tiến vào không gian là tối hôm qua, Số 1 lại nói cô xuất hiện ở trong không gian chỉ muộn hơn cô ta tầm 10 phút mà thôi.
Điều này liền chứng minh không gian thử luyện lựa chọn người không phải cùng thời gian, địa điểm mà là tùy cơ.
Trò chơi không có quy tắc cố định, đại biểu cho việc cô không có khả năng chuẩn bị một cách đầy đủ.
Nhận thức được điều này, Tống Thanh Tiểu càng thêm đề phòng thử luyện.
Cô đương nhiên không có khả năng nói cho Đội trưởng An việc Cao Lâm Lâm đã chết.
Mấy ngày nay tranh thủ thời gian tra án, cô thường xuyên luyện tập thuật quyết chữ “Lâm” trong “Chín chữ mật lệnh”, đồng thời giảm bớt thời gian ngủ, mỗi ngày dùng lượng lớn thời gian chạy bộ rèn luyện thể chất, ý đồ tăng cường thể lực của chính mình, chuẩn bị cho trận thử luyện tiếp theo.
Hơn nửa tháng trôi qua, hết thảy gió êm sóng lặng, Tống Thanh Tiểu cũng không có thả lỏng cảnh giác.
Vụ Cao Lâm Lâm mất tích không có tra ra bất kì manh mối hay có thêm tiến triển nào.
Cũng may Đội trưởng An không hề kỳ vọng gì ở cô, chỉ là càng thêm rõ ràng ý đồ chờ Tống Thanh Tiểu kết thúc hai tháng thử việc liền tống khứ cô đi.
Miệng vết thương trên cổ của cô đã kết vảy nhưng vẫn còn nhìn rõ dấu vết.
Cách vận dụng tinh thần lực bị cô sờ soạng ra quy luật, thêm vào việc cần cù luyện tập khiến Tống Thanh Tiểu rõ ràng cảm nhận được có sự tiến bộ.
Tinh thần lực ngưng tụ rất nhiều so với lúc trước, mang đến chỗ tốt không cần nói cũng biết, thức hải lúc trước mảnh như sợi tóc, sau khi vận hành tinh thần lực thì bây giờ đã mở rộng mấy lần.
Kết quả như vậy để Tống Thanh Tiểu sau khi làm dấu tay, thi triển thuật pháp, ít nhất sẽ không giống như trước kia khiến người ta không hề có một chút cảm giác.
Có thể trong mấy ngày có được tiến bộ như vậy đã làm cô rất là vừa lòng.
Một tháng sau, trong thần thức cũng không truyền đến triệu hoán của không gian thử luyện, giống như lo lắng của Tống Thanh Tiểu đều là vô căn cứ.
Nhưng càng bình tĩnh như vậy càng khiến cho Tống Thanh Tiểu cảm thấy sợ hãi.
Thời gian ngủ của cô càng ít, rèn luyện tinh thần lực càng chăm chỉ.
Cô mua thêm hai thanh chủy thủ, may một túi kép đơn giản giấu nó vào trong quần áo.
Như mọi ngày, tan tầm về nhà, hôm nay lại thấy mẹ cô Đường Vấn hiếm khi lại không có say rượu.
Tống Thanh Tiểu chuẩn bị vài món ăn dễ tiêu hóa cho mẹ, sau đó ngồi xuống đối diện.
Đường Vân bởi vì hàng năm đều say rượu cho nên tóc đã bạc hơn phân nửa, nhìn qua càng thêm già nua so với tuổi thật.
Đôi tay kia run rẩy cơ hồ nắm không được cả đũa.
Đường mẹ nhìn chằm chằm Tống Thanh Tiểu thật lâu, tựa hồ không có cách nào nhận ra đây chính là con gái của mình.
Ở trong trí nhớ của Tống Thanh Tiểu, thời gian Đường Vân tỉnh táo như vậy rất ít, cho nên hai mẹ con ngồi với như bây giờ với nhau càng ít đến đáng thương, nhất thời làm cho cô cũng không biết nói chuyện gì với mẹ mình, ngay cả gọi một tiếng ‘mẹ’ đều có vẻ cực kì khó khăn.
Hai người im lặng hồi lâu, Tống Thanh Tiểu vừa muốn há miệng nói chuyện liền nghe được trong đầu truyền đến âm thanh nhắc nhở quen thuộc:
“Sắp tiến vào Thần thử luyện!”
Sắc mặt Tống Thanh Tiểu thay đổi, nhắc nhở đến quá mức đột ngột, lúc này cô bất chấp Đường Vân, vội vàng đứng dậy đi vào phòng mình.
Cô không kịp xem phản ứng của Đường Vân, cũng không có thời gian giải thích.
Ngay sau đó, hình ảnh trước mắt cô biến đổi, không còn là căn phòng cũ kỹ và bóng đèn tường mờ nhạt, thay vào đó là âm thanh quen thuộc: “Chúc mừng tiến vào không gian Thần thử luyện!”
Cô chớp chớp mắt, sương mù dày đặc tản đi một chút, ngay sau đó là một họng súng đen ngòm đang ngắm thẳng vào trán của cô, lực đạo lớn đến mức cô liên tiếp lui vài bước.
Sau đó, một thanh âm cợt nhả của nam giới vang lên:
“Chúc mừng tiến vào!”