“Mười, chín, tám …”
Mất máu quá nhiều khiến ý thức của Tống Thanh Tiểu bắt đầu mơ hồ.
Cô nghĩ đến mẹ mình, nghĩ đến rất nhiều chuyện xa xưa trước kia vốn đã quên vào dĩ vãng.
Tiếng đếm ngược quỷ dị vẫn tiếp tục vang lên: “Sáu, năm…”
“Bốn…”
“Ba…”
Cô giật giật ngón tay, tư duy sắp tan rã, thân thể mất đi tri giác, tiếng mưa rơi bên tai đều biến mất, duy chỉ còn trái tim vẫn thình thịch nhảy lên một cách hỗn loạn hòa lẫn với âm thanh đếm ngược: “Hai…”
Cô còn chưa muốn chết.
Cô vừa mới tốt nghiệp, thật vất vả mới tìm được công việc nuôi sống bản thân, vừa mới đi làm một ngày.
Ngày đầu tiên gặp được rắc rối, may mắn vượt qua, cô không muốn lặng yên không tiếng động mà chết trong con hẻm này.
Ngày mai, lúc trời đã tạnh mưa, có lẽ sẽ có người đi ngang qua, có lẽ họ cũng không thèm liếc nhìn cô một cái.
Tiến vào thần thử luyện? Cô dùng hết tất cả chút sức lực còn sót lại giật giật môi, nước mưa vọt vào miệng, hỗn hợp máu và nước mưa chảy ròng ròng xuống cằm, ý chí muốn sống vượt lên nỗi sợ hãi tử vong, “Có….”.
Trong đầu cô vừa mới hiện lên ý niệm này, giây tiếp theo ngón tay cô nhẹ nhàng động, cảm giác không phải đường gạch lạnh như băng ẩm ướt mà là sàn nhà gạch men bóng loáng.
Cô đã không ở con hẻm nhỏ âm u nơi bị tử thần lấy mạng nữa.
Xung quanh cô dường như còn có người khác, cô nghe được tiếng hít thở trầm đục bên tai.
“Chúc mừng tiến vào không gian của Thần thử luyện!”
Tống Thanh Tiểu hít sâu một hơi, lập tức ngồi dậy, mở to mắt.
Bên cạnh cô ngồi hoặc đứng vài người, đều mang vẻ mặt hoảng sợ quay đầu nhìn cô.
Nơi này không có mưa rền gió dữ, không có hẻm nhỏ âm u, giai điệu lúc sắp chết cô nghe được cũng không hề tồn tại.
Cô bất chấp đánh giá tình huống xung quanh, theo bản năng duỗi tay đi sờ cổ mình.
Trước lúc mất đi ý thức, yết hầu của cô bị xuyên thủng.
Cô còn nhớ rõ như in cảm giác chủy thủ đâm vào thân thể mình.
Sắc mặt Tống Thanh Tiểu trắng bệch.
Lúc tay cô sờ vào yết hầu, nơi đó trơn bóng bằng phẳng, không hề có miệng vết thương, hô hấp cũng cũng cực kì thông thuận.
Cảnh tượng bị giết ban nãy giống như chỉ là một cơn ác mộng bị bóng đè.
Nhưng cô nhìn vào cánh tay mình, nơi đó vẫn còn vết máu chưa khô hẳn, chứng tỏ việc lúc nãy đã thực sự phát sinh chứ không phải cô bị thần kinh thác loạn.
“Đây là nơi nào? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Cô lẩm bẩm tự hỏi, thân thể run rẩy không ngừng.
Người xung quanh nhìn cô cũng mang theo vẻ sợ hãi.
Hết thảy chuyện vừa rồi xảy ra đều vượt qua nhận thức vốn có của Tống Thanh Tiểu, nhưng cô phỏng đoán chuyện này có liên quan đến âm thanh vừa vang lên trong đầu.
Tống Thanh Tiểu cố gắng trấn định, chống tay đứng dậy.
Có lẽ lúc trước đã trải qua một hồi nguy cơ khiến cho Tống Thanh Tiểu theo bản năng cảnh giác hoàn cảnh lạ lẫm này.
Cô chú ý tới nơi này có chút cổ quái.
Bốn phía đều bị sương mù màu xám vây quanh, chỉ chừa ra một khoảng đất trống chừng 30m2, trừ đó ra lại không còn bất kì vật gì.
Bên cạnh ước chừng có khoảng bảy, tám người, đều cách cô rất xa, cảnh giác nhìn cô.
“Đây là chỗ nào?”
Nhìn ra tới được tất cả mọi người đều là người xa lạ, lẫn nhau đều cách một đoạn khoảng cách.
Bọn họ có nam có nữ, tuổi không đồng nhất.
Một nữ nhân mặc váy liền màu đỏ, chân đi giày cao gót, hai tay ôm ngực loát loát tóc, nhịn không được mở miệng: “Mọi người là ai? Làm sao lại đi vào nơi này?”
Mọi người nhìn thoáng qua nhau, đối với người xa lạ cũng không muốn tùy tiện trả lời.
Nữ nhân kia nhìn lướt qua tất cả người ở đây, cuối cùng rơi xuống người cuối cùng tiến vào không gian này, chính là Tống Thanh Tiểu.
Hình tượng lúc này của Tống Thanh Tiểu cực kỳ dọa người, quần áo ướt đẫm.
Ngực, tay áo nhuốm máu, tóc lộn xộn, sắc mặt trắng bệch giống như quỷ, môi không có chút huyết sắc, thoạt nhìn vừa nghèo túng vừa ghê tởm, giống như vừa làm qua chuyện gì không thể tưởng tượng được.
Nhìn ra được Tống Thanh Tiểu không phải kẻ có xuất thân, nữ nhân này lúc nhìn nàng, cũng giống mọi người xung quanh, có chút khẩn trương nhưng vẫn không nhịn được chán ghét cùng khinh thường: “Mới tới, cô là ai? Tên gì, tại sao lại đi vào nơi này?”
Nữ nhân nhìn Tống Thanh Tiểu, liên tiếp hỏi vài vấn đề.
Theo cô ta mở miệng, mọi người đều nhìn chằm chằm Tống Thanh Tiểu, chờ đợi câu trả lời.
Kỳ thật Tống Thanh Tiểu còn chưa rõ ràng tình cảnh trước mắt, nghe thấy nữ nhân hỏi, cô cũng không có trả lời.
Chuyện phát sinh đêm nay khiến cô cảnh giác cao độ, hoàn cảnh lạ lẫm cùng với những con người chưa từng gặp mặt càng làm cho thần kinh của cô căng chặt.
Cô cũng học theo những người khác, tìm một chỗ trống cách mọi người xa nhất, cuộn tròn thân thể.
Có người không kiên nhẫn, lạnh giọng hỏi: “Không nghe được sao?”
Nói chuyện là một người to béo cường tráng, mặc áo phông bó sát người lộ ra hai cánh tay chi chít hình xăm, vẻ mặt dữ dằn hung tợn, lúc nói chuyện cũng dứ dứ nắm tay.
Người trong này cảnh giác nhất là hắn, không hẹn mà đều cách hắn khá xa.
Tống Thanh Tiểu vẫn còn đang há miệng hô hấp từng ngụm khí lớn.
Lúc trước bị chủy thủ đâm để lại cho cô di chứng cực kỳ nghiêm trọng, tuy lúc này miệng vết thương trên cổ đã biến mất một cách quỷ dị nhưng cô vẫn bị ảnh hưởng.
Lúc hô hấp không khỏi duỗi ra cần cổ, phát âm thanh rất lớn:
“Tôi là Tống Thanh Tiểu.
Tôi không biết làm sao lại đến đây, tôi cũng đang cảm giác kỳ quái.”
Cô không đem chuyện trong đầu xuất hiện âm thanh nói ra, cũng không nhắc đến “Thần thử luyện”.
Mọi người nghe xong lời này, như là cũng không có hoài nghi.
Nữ nhân vừa mở miệng đầu tiên nhìn chăm chú vết máu trên người cô, hiển nhiên vô cùng tò mò chuyện xảy ra trước lúc trước khi vào đây của Tống Thanh Tiểu.
Phản ứng như vậy chứng minh mọi người đều đột nhiên tiến vào không gian này, khả năng vì một nguyên nhân gì đó mà nhận được nhắc nhở tiến vào Thần thử luyện.
Từ quần áo, trang điểm của mỗi người tới xem, nữ nhân đầu tiên kia mặc lễ phục, lại có nơi xa đứng một ông chú béo lùn mặc đồ công sở.
Vì vậy hẳn là trước khi mọi người đi vào Thần thử luyện đều ở không gian khác nhau, thời gian khác nhau, làm việc cũng khác nhau.
Tống Thanh Tiểu còn chưa suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân mình tiến vào nơi này, cũng không rõ ràng trận thử luyện này mục đích là gì, nhưng tính cách cô hướng nội, không phải kiểu người thích làm nổi bật, cho nên sau khi trả lời xong liền ngậm miệng, nghe bọn họ đôi câu vài lời cũng đồng thời quan sát những người ở đây.
Cô đếm tất cả người ở nơi này bao gồm cả mình có 9 người.
Trừ nữ nhân đầu tiên, tên to béo hung ác, còn có một chú trung niên béo ục ịch khoảng chừng 40 tuổi.
Bên cạnh hắn là một thanh niên mang mắt kính, dáng vẻ hào hoa phong nhã.
Phía khác có một đôi thiếu niên nam nữ trông ngây ngô non nớt.
Góc đông ngồi một nữ nhân mặc trang phục công sở, dáng người hơi đẫy đà.
Cách người này hơn hai mét là một vị bác sĩ trẻ tuổi, mặc áo blouse trắng, hai tay khoanh trước ngực, nhíu mày.
“Nhìn dáng vẻ mọi người thì đi vào nơi này đều là ngoài ý muốn.” Nam “mắt kính” lên tiếng, đẩy đẩy gọng kính: “Tuy không rõ mọi người vì sao sẽ xuất hiện, nhưng nếu đã ở đây thì dù sao chúng ta cũng phải suy nghĩ cẩn thận đây là nơi nào, mọi người ở đây để làm gì.”
Hắn chống người đứng dậy: “Tôi đề nghị, ở chỗ như thế này, mọi người trước tiên ngồi thành một vòng cùng nhau, giới thiệu lẫn nhau để cùng làm quen và tìm hiểu tình hình.”
Người này vừa lên tiếng, nam to béo hung ác liền cười nhạo một tiếng: “Mày tính là thứ gì, mọi người tại sao phải nghe mày nói?”