“Bảo vệ dân chúng, thất bại sẽ bị xóa sạch!”
Gợi ý mà trận thử luyện lần này đưa ra nhiều hơn so với trận trước, cũng càng trực tiếp, miễn cho mọi người suy đoán thấp thỏm.
Khiến Tống Thanh Tiểu có chút ngoài ý muốn và bất an là trừ bỏ nội dung nhiệm vụ còn có thêm một phần nhắc nhở về khen thưởng: “Hoàn thành nhiệm vụ đạt được khen thưởng 1000 tích phân.”
Thù lao này thật sự quá phong phú!
So sánh với lần thử luyện đầu tiên cô tìm được đường sống trong chỗ chết, giết hai người cuối cùng mới được khen thưởng 200 tích phân, lúc này đây manh mối rất rõ ràng, ngay cả khen thưởng cũng nhiều khiến Tống Thanh Tiểu lờ mờ sinh ra một loại cảm giác không ổn.
Phảng phất 1000 điểm tích phân này giống như một miếng mồi muốn dẫn cô mắc câu.
Cô dần dần bình tĩnh lại, chuyện khác thường tất phải có nguyên do, cô nhíu mày, không có hành động thiếu suy nghĩ.
Tống Thanh Tiểu ngẩng đầu nhìn thoáng qua những người khác.
Năm người còn lại trong không gian trừ bỏ lúc đầu hơi lộ ra thần sắc kinh ngạc, sau đó rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, nhìn không ra manh mối.
Kẻ cầm súng ngồi trên mặt đất, ngón tay không rời khỏi cò súng.
Nữ roi đỏ biểu tình kiêu căng.
Mắt kính thì gục đầu.
Số 5 vẫn giữ nguyên tư thế ôm đầu, dáng vẻ vô lực.
Số 6 khoanh tay trước ngực, dẫn đầu mởi miệng:
“Xem ra tất cả đều nhận được nhắc nhở của nhiệm vụ.”
Số 6 nói chuyện đánh vỡ không khí trầm mặc quỷ dị này, mọi người không lên tiếng, cũng không ai phản bác.
Mỗi trận thử luyện đều trùng trùng nguy cơ, hơi vô ý một chút khả năng liền mất mạng.
Mỗi người đều phòng bị lẫn nhau, đều muốn moi được tin tức từ kẻ khác để gia tăng cơ hội sống sót cho chính mình.
“Xác thực thu được nhiệm vụ nhắc nhở.” Có lẽ là vô cùng tự tin với thực lực của chính mình, Số 4 mở miệng thừa nhận.
Ánh mắt của cô ta dạo một vòng trong không gian, cuối cùng rơi xuống trên người Số 5.
Nam nhân này thoạt nhìn là kẻ yếu nhất, từ hắn lầm bầm lầu bầu khiến mọi người đều hiểu rõ tình huống của hắn, ngay cả Số 6 tiến vào sau hắn cũng biết được hắn dùng tích phân để đổi tiền bạc tiêu xài hưởng thụ.
Lúc hắn mới bước vào không gian bị Kẻ cầm súng uy hiếp, đương trường liền mất khống chế, ngay cả ý niệm phản kháng cũng không có.
Người như hắn chỉ sợ không thể sống sót trong môi trường đào thải tàn khốc của thử luyện.
Số 4 Nữ roi đỏ nhìn hắn như nhìn một kẻ đã chết, đứng dậy chỉ vào hắn hỏi:
“Số 5, nhiệm vụ nhắc nhở của anh là gì?”
Giây phút bị điểm danh, Số 5 giật bắn cả người.
Giọng điệu đương nhiên của Số 4 hỏi hắn nội dung nhiệm vụ, người xung quanh thờ ơ lạnh nhạt, trong tình thế cá lớn nuốt cá bé, không ai nguyện ý vì hắn nói chuyện để sau đó đắc tội một đối thủ cường đại như Số 4.
“Tôi…” Số 5 co hai chân, mặt chôn ở giữa hai đầu gối, tuy rằng không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn nhưng ai cũng nghe ra được sự sợ hãi trong âm thanh run rẩy của hắn: “Tôi…”
Hắn lắp bắp không nói rõ ràng, Số 4 giống như không kiên nhẫn, vung roi lên.
Roi ở trong không trung vút lên một tiếng xé gió vang dội, “oành” một tiếng vụt lên mặt đất, nghe được khiến cơ bắp cả người căng chặt, không tự chủ nổi cả da gà.
Chẳng sợ một roi này không quất trúng người nào nhưng Tống Thanh Tiểu có thể tưởng tượng ra được nếu như trúng một vụt này thì có bao nhiêu đau.
“Tôi không biết, đừng giết tôi, đừng giết tôi…”
Số 5 giống như sắp bị bức phát điên, đột nhiên bắt đầu gào khóc.
Vì tránh roi của Số 4, hắn động tác nhanh chóng xoay người, vừa bò vừa chạy trốn vào trong màn sương mù: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi…”
Ai cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát sinh một biến số như vậy.
Số 4 cũng không ngờ được tâm lý của Số 5 quá yếu, hơi dọa một chút liền vỡ mật.
Cô ta sửng sốt, lúc sau hoàn hồn mới chú ý tới hành động của Số 5, vung roi lên quất: “Đừng để hắn đi…”
Người xung quanh phản ứng lại cũng vội vàng đi ngăn cản Số 5.
Nhưng lúc trước Số 5 ngồi một mình một góc, cách mọi người khá xa, tất cả đều coi thường bộ dáng yếu đuối của hắn, cho rằng hắn cách dù xa thì muốn giết hẵn cũng hoàn toàn không khó, cho nên không đem chuyện hắn ngồi cách xa để ở trong lòng.
Lúc này hắn trốn, mọi người muốn ngăn cản thì cũng đã chậm.
Thân ảnh Số 5 rất nhanh biến mất trong làn sương mù dày đặc, thanh âm cầu xin và khóc lóc của hắn cũng đột nhiên im bặt.
Vẻ mặt Số 4 phẫn nộ, roi vút vào khoảng không.
Cô ta còn chưa kịp thu roi lại thì trong đầu lại vang lên tiếng nhắc nhở:
“Chúc mừng tiến vào Thần thử luyện.”
Điều này ý nghĩa trò chơi đã chính thức bắt đầu rồi.
Không gian nháy mắt biến mất, người chung quanh cũng không còn tung tích.
Tống Thanh Tiểu theo bản năng nhắm lại hai mắt, bên tai cô vang lên âm thanh “tích tích tích” giống như tiếng đếm của đồng hồ.
Cô cả kinh mở to ánh mắt, rất mau liền “nhìn” thấy được trước mắt mình hiện lên một dãy số đếm ngược: 119:59:59.
Tình huống thay đổi bất ngờ khiến cô cảm thấy bất an.
Cô chớp chớp mắt, dãy số kia vẫn còn tại chứng minh không phải là ảo giác.
Tiếng “tích tích” vẫn tiếp tục vang lên chứng tỏ vẫn còn đang trong quá trình đếm ngược.
119: 59: 54;
119: 59: 51……
Tống Thanh Tiểu hít sâu một hơi, sờ sờ thanh chủy thủ đang giấu ở cánh tay, cưỡng ép chính mình trấn định lại, cực lực tránh cho âm thanh đếm ngược kia quấy nhiễu đến chính mình.
Trong ý thức, nhiệm vụ lại xuất hiện lựa chọn mới: “Tiến vào cảnh tượng, Yes or No? 10, 9, 8, 7 ……”
Âm thanh đếm ngược liên tiếp làm cho Tống Thanh Tiểu luống cuống tay chân, cô còn chưa làm rõ được cái gọi là “cảnh tượng” là cái gì, nhìn con số đếm ngược càng làm cho cô cảm thấy bất an.
Lúc này Tống Thanh Tiểu cực kỳ thống hận quy tắc của trò chơi này, tìm không rõ lại cố tình không làm gì được, mỗi một lựa chọn đều phải cân nhắc kỹ lưỡng, chỉ sợ chọn sai rồi sẽ mất mạng.
Rối rắm hai giây, đếm người trong đầu đã đếm tới 3.
Không còn thời gian để cô do dự, Tống Thanh Tiểu hít sâu một hơi, cắn răng quyết đoán lựa chọn tiến vào cảnh tượng, đồng thời cũng đặt tay vào chỗ cất giấu chủy thủ, làm ra tư thế phòng bị.
Một thanh âm đếm ngược trong đầu dừng lại, tình huống nguy hiểm mà cô dự đoán cũng không có phát sinh, ngược lại xuất hiện thêm một nhắc nhở mới: “Nhân viên y tế hay Bệnh nhân?”
Tống Thanh Tiểu kinh hồn chưa định.
Lần nữa xuất hiện lựa chọn làm thần kinh cô căng chặt, sau lưng túa ra mồ hôi lạnh.
Đếm ngược lại bắt đầu, cô nhịn không được nguyền rủa trong lòng, ở giây đếm ngược cuối cùng mới đưa ra lựa chọn: “Nhân viên y tế.”
Vừa mới chọn xong, hoàn cảnh xung quanh cô liền thay đổi, sương mù tan sạch sẽ.
Cô đang đứng ở trong một căn phòng cực kỳ sáng sủa ngăn nắp giống như phòng làm việc, một nam nhân mặc áo blouse trắng đang ngồi ở sau bàn làm việc, không nói một lời nhìn chằm chằm cô.
Tống Thanh Tiểu phải gắt gao cắn chặt môi mới nhịn được tiếng kinh hô đã sắp vọt tới bên miệng.