Một cỗ ý lạnh từ lòng bàn chân Tống Thanh Tiểu dâng lên, nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân.
Thần kinh bị kích thích đến cực hạn, máu trong người cô gia tốc lưu động, da đầu tê dại, một tay đè chặt lấy chủy thủ, cả người đều đang phát run.
Bác sĩ ngồi sau bàn làm việc đang nhìn chằm chằm cô rõ ràng lại chính là người chơi đã bị cô giết chết trong trận thử luyện lần trước.
Cô sợ chính mình vì cực độ khẩn trương mà xuất hiện ảo giác, dùng sức nhắm mắt sau đó lập tức mở ra, bác sĩ vẫn ngồi ở chỗ kia, mặc áo blouse trắng của bệnh viện, thần sắc bình tĩnh đến gần như lạnh nhạt.
Phía ngực của hắn có một bảng tên, bên trên viết: Lưu Dĩ Tuân.
Hai tay hắn đặt ở trên bàn, một tay cầm bệnh án, bởi vì động tác này mà ống tay áo của hắn hơi trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay, trên đó chính là chiếc đồng hồ mà trong trận thử luyện lần trước, hắn vì để chứng minh từ trường hỗn loạn nên đưa ra cho mọi người nhìn xem.
Trên bàn sắp xếp cực kỳ ngăn nắp, đặt một chiếc máy tính, một chiếc bút máy đã mở nắp gác trên một quyển bệnh án.
Cây bút máy này Tống Thanh Tiểu quen đến không thể lại quen, miệng vết thương bị nó rạch lúc trước tuy rằng đã khỏi hắn nhưng lúc này không khỏi vẫn ẩn ẩn đau nhức.
Rốt cuộc sao lại thế này?
Tống Thanh Tiểu không hiểu tình hình, muốn lùi về phía sau một bước cách hắn xa chút, nhưng thân thể lại cứng đờ không nghe mình sai sử, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cảnh vậy chung quanh an tĩnh có chút quỷ dị, thanh âm “tích tích tích” vẫn còn vang bên tai như một quả bom hẹn giờ, cho cô cảm giác tùy thời sẽ nổ tung.
Khuôn mặt của Bác sĩ có chút trắng bệch, trong tầm mắt của Tống Thanh Tiểu, trên thái dương của hắn lại xuất hiện dãy số đếm ngược, 119: 58: 46.
“Cô không sao chứ?”
Ánh mắt của Bác sĩ dừng trên người của Tống Thanh Tiểu, nhíu nhíu mày.
Thanh âm của hắn có chút cổ quái, cực kỳ bằng phẳng, dường như không có chút cảm xúc dư thừa, cứng đờ giống như người máy vậy.
Ký ức của Tống Thanh Tiểu về hắn vẫn dừng lại ở lúc hai người vật lộn nhau, yết hầu giống như vẫn còn đang bị Bác sĩ dùng dây chuột máy tính siết chặt, cảm giác thống khổ hít thở không thông lại ập đến.
Không cần soi gương Tống Thanh Tiểu cũng đoán được sắc mặt của mình lúc này nhất định là cực kỳ khó coi.
Sự tình cổ quái nối gót nhau đến khiến tinh thần của Tống Thanh Tiểu căng đến cực hạn, nếu không phải vì thấy Bác sĩ không có lao lại đây giết người, chỉ sợ lúc này cô đã sớm hỏng mất.
Trái tim nhảy lên kịch liệt hòa lẫn với tiếng “tích tích” ở trong đầu, cơ hồ muốn áp cả thanh âm nói chuyện của Bác sĩ.
Tống Thanh Tiểu cố nén cảm giác sợ hãi, lần nữa ra lệnh cho chính mình bình tĩnh.
Cô đã tiến vào không gian thử luyện, hết thảy chuyện phát sinh ở nơi này đều thoát ly tầm giải thích của khoa học.
Huống chi Bác sĩ cũng không có đáng sợ như vậy, nếu như cô có thể giết được hắn một lần, tất nhiên có thể giết chết hắn lần hai!
Cô sờ sờ cánh tay, nơi đó có một thanh chủy thủ để cho trái tim đang đập hỗn loạn của cô hòa hoãn rất nhiều.
“Cô không sao chứ?”
Bác sĩ lại hỏi lại, hơn nữa ánh mắt rơi vào cánh tay của cô.
Tống Thanh Tiểu cứng đờ thân thể, liên tục nuốt vài ngụm nước miếng, lấy tất cả sức mạnh ý chí để khắc chế phản ứng theo bản năng của chính mình, buông bàn tay đang nắm chủy thủ ra, chậm chạp gật đầu.
Động tác này dường như hao hết sức lực cả người cô.
Ấn đường của Bác sĩ nhăn thành một nếp gấp, làm như hoài nghi sự “không có việc gì” của cô.
Nhưng cuối cùng hắn không rối rắm vấn đề này nữa mà máy móc nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười kì dị:
“Không có việc gì là tốt.
Tôi đã xem qua lý lịch của cô, tuy rằng chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng trước mắt bệnh viện đang thiếu nhân sự.” Hắn buông tập tài liệu trong tay, đứng dậy: “Tống Thanh Tiểu, chào mừng cô gia nhập bệnh viện, trở thành đồng nghiệp của tôi.”
Nụ cười này của hắn có cảm giác ngoài cười nhưng trong không cười, chẳng những không khiến người ta thả lỏng mà còn để cô nhớ lại hình ảnh của hắn lúc tấm thẻ bài lật trở lại, thật sự là kinh khủng gấp bội.
“Giờ tôi sẽ để hộ sĩ Trương dẫn cô đi làm quen tình hình ở bệnh viện.
Cô cũng thay quần áo luôn đi.”
Trong khoảng thời gian ngắn xảy ra nhiều chuyện liên tiếp như vậy, Tống Thanh Tiểu đã có chút chết lặng.
Cô nhìn thấy Bác sĩ cao giọng gọi người, cửa “răng rắc” mở ra, có người vào được.
Cô nghĩ nếu người mà Lưu Dĩ Tuân gọi tới vẫn là gương mặt quen thuộc thì khả năng cô cũng không thèm giật mình nữa.
Nhưng một màn này cũng không có phát sinh, tiến vào là một nữ nhân khoảng 25 – 26 tuổi, mặc đồng phục của hộ sĩ, tóc vén cẩn thận giấu ở trong mũ, một tay vặn nắm đấm cửa, một mặt hỏi:
“Bác sĩ Lưu, anh gọi em?”
Thanh âm của nữ nhân này thanh thúy, giống như rót một luồng sinh cơ vào văn phòng vốn yên tĩnh có chút đáng sợ này.
Nhìn thấy Tống Thanh Tiểu, nữ nhân này hé miệng cười, khóe miệng cong thành một độ cong thật đẹp lộ ra hai chiếc năng nanh vừa đáng yêu vừa nghịch ngợm, so với nụ cười cứng đờ đến sởn tóc gáy của Lưu Dĩ Tuân, ý cười của cô gái này không thể nghi ngờ chân thật hơn nhiều, để cho Tống Thanh Tiểu có một chút thả lỏng.
“Đúng vậy.”
Bác sĩ gật gật đầu giới thiệu thân phận của Tống Thanh Tiểu, bảo cô sắp xếp cho nhân sự mới, hộ sĩ Trương gật đầu.
Lúc ra khỏi văn phòng Tống Thanh Tiểu mới phát hiện trên người mình đã đổ mồ hôi đầm đìa, giống vớt từ trong nước ra.
Hai chân bởi vì quá căng thẳng mà banh chặt, bây giờ được thả lỏng cũng không dễ chịu.
Mỗi đi một bước, bàn chân lại tê dại đau đớn giống như đang bước trên một đoạn đường phủ kín gai nhọn.
Thanh âm “tích tích tích” vẫn còn đang vang trong đầu, số không ngừng đếm ngược.
“Bệnh viện của chúng ta là Bệnh viện tâm thần trọng điểm, áp dụng hình thức quản lý phong bế.” Hộ sĩ Trương dẫn Tống Thanh Tiểu xuyên qua một hành lang dài, cũng giới thiệu hoàn cảnh cho cô nghe.
Lúc này Tống Thanh Tiểu lại phát hiện một chuyện cực kì phiền toái.
Âm thanh “tích tích” cứ không ngừng vang lên trong óc, cô phải hết sức chuyên chú mới có thể nghe rõ hộ sĩ Trương nói gì đó nếu không cực dễ dàng xem nhẹ.
Cảnh tượng ở trận thử luyện lần này khác với tình huống lần trước, lại càng thêm phức tạp.
Trước mắt thông tin mà cô có được rất ít, nghi vấn còn nhiều, có vài chuyện còn cần cô tự mình đi sờ soạng, nếu lúc này bị thanh âm trong đầu làm ảnh hưởng khả năng sẽ bỏ qua mất một vài manh mối quan trọng.
Bây giờ nắm được càng nhiều thông tin mới càng có lợi đối với cô.
Cố gắng áp chế tâm tình bị kích thích sau khi gặp Bác sĩ, thanh âm “tích tích” cùng với dãy số đếm ngược trong đầu, cô từ chỗ hộ sĩ Trương biết được nơi này là một bệnh viện tâm thần, quản lý độc lập, nói cách khác không tiếp xúc quá nhiều với người bên ngoài.
Tống Thanh Tiểu cực lực ép bản thân xem nhẹ thanh âm cổ quái trong óc, biểu hiện như vậy làm hộ sĩ Trương hiểu lầm, lộ ra tươi cười:
“Nhưng bệnh viện chúng ta cũng có xe chuyên dụng tiếp viện, mỗi năm ngày lại tới một lần.”
“Tích tích tích tích…”, Tống Thanh Tiểu nghe đến đó, nhạy bén chú ý tới tin tức đầu tiên này, muốn liên hệ cùng thứ gì đó.
Cô cảm thấy mình đã bắt được một tia mấu chốt, manh mối phảng phất như xuất hiện ở trước mắt nhưng không ngừng bị tiếng đếm ngược quấy nhiễu, kém một chút lại không nghĩ ra.
Dưới tình huống này, Tống Thanh Tiểu dần dần có chút bực bội bất an.
Hộ sĩ Trương quay đầu nhìn cô:
“Bệnh viện này có tổng cộng 27 bệnh nhân, 26 bác sĩ, 11 hộ sĩ, sau thi thêm em thì thành 12 người.”
Hộ sĩ Trương sau khi nói đến đây thì dừng lại, cô chú ý tới Tống Thanh Tiểu vẫn luôn lau mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, dáng người gầy yếu.
Từ sau khi ra khỏi văn phòng của bác sĩ Lưu Dĩ Tuân lại vẫn chưa nói chuyện, một đường đều là cô nói, cho nên cô áy náy hỏi:
“Có phải chị nói quá nhiều không?”
“Không phải.”
Tống Thanh Tiểu vội vàng lắc đầu.
Cô cho rằng mình dùng lực rất lớn nhưng trong mắt hộ sĩ Trương lại chỉ thấy đầu cô nhẹ nhàng lung lay hai lần mà thôi, nghe được lời này chỉ cho rằng đồng nghiệp mới đến còn ngại ngùng, cho nên nở nụ cười:
“Có phải đến làm việc chỗ mới, sợ hãi à?”
Nơi này là bệnh viện tâm thần, bệnh nhân lại đều là ca bệnh nặng, phần lớn có khuynh hướng công kích, người mới đến sợ hãi là điều đương nhiên.
Tống Thanh Tiểu tập trung toàn bộ tinh thần để nghe hộ sĩ Trương nói chuyện, sợ vừa phân tâm liền bỏ qua chi tiết nào đó, nghe vậy liền gật gật đầu:
“Đúng vậy.”
Cảm xúc của cô xác thực rất khẩn trương nhưng không phải vì nguyên nhân vào làm việc ở bệnh viện tâm thần, bây giờ hộ sĩ Trương tự nghĩ ra cho cô một lý do cũng tốt, cô đương nhiên thuận theo.
Hộ sĩ Trương thấy cô trả lời như vậy, làm như đã đoán trước được, mở miệng an ủi:
“Kỳ thật cũng không cần phải sợ hãi như vậy, lúc mới tới ai cũng vậy, lâu dần thành quen.” Cô mỉm cười: “Bọn họ đều là người bệnh, chúng ta không cần so đo quá nhiều.”
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính chiếu vào hành lang, giờ khắc này gương mặt của hộ sĩ Trương có vẻ ấm áp lại nhu hòa: “Từ từ sẽ tốt hơn…”
“Tích tích tích tích tích….”
Tống Thanh Tiểu ngẩng đầu nhìn phía bên má của hộ sĩ Trương, dãy số đếm ngược kia đã biến thành: 19: 51: 23……
Cô chớp mắt mội cái: 119: 51: 18……
Hộ sĩ Trương vẫn còn đang cười.
Tống Thanh Tiểu lại không tự chủ nghĩ tới nhiệm vụ của mình: Bảo vệ dân chúng.
Từ lời nói của hộ sĩ Trương biết được người bệnh ở đây đều là ca nghiêm trọng, khả năng sẽ còn công kích người khác.
Nội dung bảo vệ dân chúng của thử luyện có phải là bảo vệ những bác sĩ, hộ sĩ này, không để bị bệnh nhân tâm thần giết chết?
Cô muốn nâng tay lên bóp chán để xoa dịu cái đầu đang đau đớn nhưng động vài lần cũng không làm được.
Hôm nay chịu kích thích quá lớn, lúc này cô còn chưa có hoãn lại được.
Hộ sĩ Trương chú ý tới động tác của cô, duỗi tay lại đây kéo.
Đầu ngón tay vừa mới động tới tay của Tống Thanh Tiểu, cô giống như bị điện giật, theo bản năng muốn vung ra:
“Ôi, tay em lạnh quá!”
Hộ sĩ Trương cũng không để ý mà nắm chặt tay Tống Thanh Tiểu, thậm chí nhìn thấy hành động phòng bị của Tống Thanh Tiểu còn cười cười nói:
“Em như vậy nhiều lúc lại trông giống bệnh nhân ở đây.”
Người nói vô tâm nhưng lại giống như một tiếng chuông cảnh báo khiến Tống Thanh Tiểu giật mình.
Hộ sĩ Trương sau khi nói xong lại kéo Tống Thanh Tiểu:
“Mọi người cứ 5 ngày lại thay ca một lần, trong khoảng thời gian ấy thì phải ở lại bệnh viện.
Em mới tới còn chưa quen, không bằng ở cùng ký túc xá với chị.” Cô dừng một lát, lại nói tiếp: “Đi, chị dẫn em đi xem ký túc xá, cũng thay quần áo…”
“Tích tích tích…”, thanh âm vẫn còn đang vang, con số đếm ngược kia đã nhảy đến: 119: 46: 57.
Năm ngày!
Tống Thanh Tiểu lưu ý tới hộ sĩ Trương đã hai lần nhắc đến con số này, xe tiếp viện năm ngày tới một lần, bác sĩ hộ sĩ năm ngày đổi ca.
Cô cảm thấy thời gian này hẳn là điểm mấu chốt của nhiệm vụ, nhưng thanh âm và chuỗi đếm ngược trước mắt không ngừng phân tán sự chú ý của cô làm cô xao động bất an.
Rốt cuộc năm ngày này có ý nghĩa gì?
Hộ sĩ Trương còn đang không ngừng giới thiệu kiến trúc của bệnh viện cho Tống Thanh Tiểu, cô có lệ gật đầu, lần nữa hít sâu thở chậm, lệnh chính mình không để cảm xúc chi phối.
Năm ngày, thanh âm “tích tích” như đồng hồ kiểu cũ, dãy số đếm ngược, nhiệm vụ bảo vệ dân chúng.
Sở hữu manh mối xuyên cùng nhau thành một sợi dây, Tống Thanh Tiểu cuối cùng cũng bắt được điểm mấu chốt, thời gian!
Nhiệm vụ này khả năng hạn chế về mặt thời gian!
Dãy số đếm ngược trước mắt cô lúc này tuy đã giảm còn 119: 44: 27 nhưng cô vẫn nhớ rõ lúc mới xuất hiện nó là 119: 59: 59.
Cô lúc ấy bị tình hình bất thình lình dọa sợ, ngay sau đó nhiệm vụ lại đưa ra lựa chọn làm cho cô không có thời gian suy xét, tiến vào cảnh tượng lại gặp phải Bác sĩ cho nên càng không rảnh đi chú ý con số này.
Nhưng hiện tại nghĩ lại, dãy số đếm ngược này chính là thời gian năm ngày, nói cách khác, cô yêu cầu phải trong khoảng thời gian này hoàn thành nhiệm vụ.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tống Thanh Tiểu không biết nên thở dài nhẹ nhõm vì phát hiện ra manh mối hay vì thời hạn có hạn mà trở nên gấp gáp.