Cạm Bẫy Kinh Hoàng


Đứng bên cạnh là một nữ hộ sĩ, một tay che miệng, một tay cầm khẩu súng, cả người không ngừng run rẩy, hiển nhiên tiếng hét ban nãy là của người này.

Tống Thanh Tiểu nhìn thoáng qua biển tên của cô ta: Chu Tiểu Khả.

Kẻ cầm súng bị người đè lại trên mặt đất nhưng vẫn không ngừng giãy dụa, một nam hộ sĩ cộng thêm bảo vệ đều sắp không giữ được hắn.

Hai chân hắn đạp loạn, mặt bị người ép sang một bên, gân xanh trên trán lăn lộn, mặt trướng đỏ bừng.

Ánh mắt của Tống Thanh Tiểu dừng lại hai giây ở khẩu súng trên tay của nữ hộ sĩ, nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt:

“Buông tôi ra…”

Kẻ cầm súng còn đang kêu gào.

Hộ sĩ Trương nhìn một cảnh này, thân thể lung lay bất ổn: “Sao lại thế này?”

Hộ sĩ Trương vừa nói chuyện vừa đi về phía bác sĩ Chu, Tống Thanh Tiểu cũng đi theo phía sau.

Nữ hộ sĩ đang cầm súng nghe được tiếng nói chuyện, thân thể run lên giống như chịu kinh hách, quay người lại nhìn thấy hộ sĩ Trương liền rớt nước mắt:

“Chị Tiểu Ngọc.” Cô gái này vội vàng tiến lên, lại cúi đầu nhìn khẩu súng trong tay mình, muốn ném lại không dám ném.

Ánh mắt của Tống Thanh Tiểu lóe lóe, định nhân động tác an ủi mà thử thăm dò duỗi tay muốn chạm vào súng.


Hộ sĩ Trương cũng không chú ý đến động tác của cô mà vội vàng kiểm tra bác sĩ Chu.

Bức tường phía sau bác sĩ Chu bị máu bắn tung tóe, viên đạn bắn xuyên đầu găm vào tường.

Từ nhắc nhở ở trong thần thức Tống Thanh Tiểu đã biết hắn đã chết, nhưng cô cũng không lên tiếng, tùy ý để hộ sĩ Trương kiểm tra.

Tay cô nhẹ nhàng khoác lên bả vai của Chu Tiểu Khả sau đó chậm rãi đi xuống, cảm giác được thân thể của cô gái này căng chặt, hiển nhiên là có chút sợ hãi.

Tay của Tống Thanh Tiểu dừng ở mu bàn tay của Chu Tiểu Khả trong chốc lát, rốt cuộc đầu ngón tay dần dần tiếp xúc với súng.

Nòng súng vẫn còn đang tỏa ra chút nhiệt độ.

Giờ khắc này hộ sĩ Trương đang kiểm tra tình hình của bác sĩ Chu, nữ hộ sĩ bị dọa vẫn đang không ngừng run rẩy, bảo vệ và nam hộ sĩ vẫn đang giữ chặt Kẻ cầm súng, không ai chú ý tới trong mắt Tống Thanh Tiểu lúc này hiện lên vẻ hưng phấn.

Tim cô bắt đầu đập gia tốc, cơ hồ muốn nhảy lên đến cổ họng.

Cơ hội ngàn năm một thuở như vậy thật sự là hiếm gặp.

Nếu có thể lấy khẩu súng này tới tay vậy thì trận thử luyện lần này cô coi như có thêm một tầng bảo đảm.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô dùng ngữ điệu chậm rãi để nói chuyện, sợ chính mình dọa đến nữ hộ sĩ bên cạnh.

Bởi vì quá mức kích thích mà cảm quan cả người của cô đều bị phóng đại, thanh âm “tích tích” trong đầu cơ hồ muốn áp cả tiếng nói chuyện của cô.

Nhưng cuối cùng tay cô cũng thuận lợi nắm lấy tay của nữ hộ sĩ, cô gái này cũng không phản kháng.

Tống Thanh Tiểu có trong nháy mắt hỗ loạn, ngay sau đó khóe miệng mím chặt, thoáng dùng chút sức lực, nữ hộ sĩ liền buông lỏng tay.

Lúc khẩu súng nặng trĩu bị nắm trong lòng bàn tay, Tống Thanh Tiểu cơ hồ không thể tin được sự tình có thể thuận lợi như vậy.

Cô không tự chủ lộ ra vui mừng, gắt gao nắm chặt súng, ngón tay đáp lên cò súng xong không dám làm thêm hành động dư thừa nào khác, sợ bị mọi người phát hiện.

Chu Tiểu Khả buông khẩu súng, hai tay ôm lấy đầu, miễn cưỡng mở miệng: “Bệnh viện gần đây thiếu bác sĩ cho nên yêu cầu tuyển thêm người.

Bác sĩ Chu hôm nay phụ trách phỏng vấn người mới…”

Tống Thanh Tiểu cố nén hưng phấn, hết sức chăm chú nhìn cô gái này, sợ nghe lọt một từ một ngữ nào đó.

“Nhưng không biết thế nào lại tự nhiên xảy ra xung đột, người tới mang theo súng, sau đó xảy ra chuyện.”

“Đã báo cảnh sát chưa?”


Tống Thanh Tiểu nghe nói xong thì không dấu vết hỏi, chậm rãi muốn giấu khẩu súng vào trong người.

Nữ hộ sĩ bất lực lắc đầu:

“Điện thoại không gọi được.”

Trong thanh âm của cô lộ ra tuyệt vọng: “Một giờ trước vừa mới nhận được tin tức đường dưới chân núi đang sửa xảy ra vấn đề, cột tín hiệu bị gãy, phải 5 ngày sau mới thông được đường.”

Nói cách khác, trong vòng 5 ngày này, bệnh viện tâm thần trở thành một không gian thử luyện bị phong bế.

Tình huống như vậy cũng trong dự đoán trước của Tống Thanh Tiểu, lúc này chỉ nghe thêm nữ hộ sĩ chứng thực mà thôi.

Tuy rằng vừa mới bước vào cảnh tượng không lâu đã chết người nhưng cũng từ đó mà biết được một ít tin tức.

Thử luyện diễn ra ở bệnh viện tâm thần, nhiệm vụ của cô là bảo vệ dân chúng, như vậy chính là người của bệnh viện.

Mà từ bác sĩ Chu ngoài ý muốn bị giết khiến cho tích phân của cô bị trừ 50 điểm xem ra bác sĩ hẳn là cũng thuộc phạm vi “dân chúng” cần cô bảo vệ.

Cô còn chưa cất được súng vào túi áo thì bên ngoài lại truyền đến thanh âm tiếng bước chân hỗn loạn.

Tống Thanh Tiểu nhạy bén cảm nhận được có một tầm mắt rơi xuống trên người mình.

Cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa văn phòng, Lưu Dĩ Tuân và hai vị bác sĩ khác xuất hiện.

Mắt kính nam mặc một bộ áo blouse trắng cũng thuộc nhóm ba người này, hắn theo bản năng nâng nâng gọng kính, ánh sáng phản quang che giấu hết thảy thần sắc trong mắt của hắn.

Người xuất hiện đều bị thi thể của bác sĩ Chu hấp dẫn tầm mắt, duy chỉ có Nam mắt kính chú ý đến cô, tuy nói hắn rất nhanh dời tầm mắt nhưng Tống Thanh Tiểu vẫn không thể quên được trong nháy mắt kia cô cảm giác lông tóc dựng đứng, đó là một loại ánh mắt ẩn giấu dày đặc ác ý.

Người chơi đã xuất hiện 5, duy chỉ còn Nữ roi đỏ chưa có gặp mặt.


Nam mắt kính đi theo hai người Lưu Dĩ Tuân vội vàng tiến vào, nhìn thoáng qua Kẻ cầm súng đang giãy dụa trên mặt đất, nhẹ nhàng cong khóe miệng, trong mắt bay nhanh xẹt qua châm chọc.

Hộ sĩ Trương rất nhanh tránh ra, hai vị bác sĩ tiến lên nhìn xem sau đó có chút tiếc nuối lắc đầu:

“Đã chết rồi.”

Tin tức này Tống Thanh Tiểu tự nhiên sớm biết, nhưng sau sau khi Lưu Dĩ Tuân nói xong vẫn cùng mấy nữ hộ sĩ phát ra tiếng thở dài.

Cô chú ý tới Nam mắt kính cũng đi theo lắc đầu.

Vẻ mặt của hắn là kiểu kẻ mạnh giả vờ bi thương.

Tống Thanh Tiểu liếc mắt nhìn qua thấy được bên dưới mắt kính, ánh mắt của hắn có chút lạnh nhạt, làm như không hề ngoài ý muốn tin tức này.

Xuất phát từ giác quan thứ 6 của nữ nhân, Tống Thanh Tiểu chắc chắc trước khi bước vào gian phòng này hắn cũng đã từ nhắc nhở trong thần thức mà biết được bác sĩ Chu tử vong.

“Buông tay!” Trên mặt đất, Kẻ cầm súng vẫn còn đang cố sức phản kháng.

Có lẽ hắn cũng rõ ràng được tính mạng của hắn có nguy hiểm cho nên giãy dụa rất kịch liệt, hai bảo vệ cùng với nam hộ sĩ đều nghẹn đến mặt đỏ bừng, dùng hết thủ đoạn cả người nhưng cơ hồ sắp áp không được hắn.

“Thả tôi ra!” Kẻ cầm súng liều mạng lăn lộn, quần áo trên người bị kéo đến biến hình, hai chân không ngừng đạp loạn.

Nếu không phải nơi này là bệnh viện tâm thần, hộ sĩ, bảo vệ hằng năm đều tiếp xúc với bệnh nhân vô cùng có khả năng phát cuồng, chỉ sợ đã sớm để cho hắn chạy thoát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận