Cạm Bẫy Kinh Hoàng


“Lấy dây thừng đến, tiêm cho hắn thuốc an thần.”

Các bác sĩ phân phó đâu vào đấy, cau mày:

“Đường xuống núi bị chặn, điện thoại không gọi được.

Trước dọn dẹp nơi này, thi thể của bác sĩ Chu đặt ở dưới lầu, còn người này trước cứ nhốt lại.”

“Thả tôi ra!”

Mạch máu trên cổ Kẻ cầm súng hằn cả lên, tay cào loạn trên mặt đất.

Bác sĩ vừa mới chỉ thị xong, rất nhanh hộ sĩ Trương đi đến chiếc tủ lạnh trong văn phòng lấy ra kim tiêm và thuốc.

Một kim hạ xuống, lực đạo giãy dụa của Kẻ cầm súng yếu hắn, hai bảo vệ và nam hộ sĩ lúc này mới thở dài một hơi.

Nhìn đến hắn mất đi năng lực phản kháng, Nam mắt kính híp mắt, tay nắm thành quyền nhẹ nhàng đẩy gọng kính một chút, hơi nghiêng đầu đi nhìn Tống Thanh Tiểu, lại phát hiện Tống Thanh Tiểu cũng đang nhìn mình, Nam mắt kính rất nhanh xoay đầu.


Xảy ra chuyện như thế này, không khí trong bệnh viện lập tức thay đổi.

Thi thể của bác sĩ Chu được người ta nâng đi, Kẻ cầm súng thì bị bảo vệ kéo đến giam trong phòng dành riêng cho bệnh nhân nặng, hiển nhiên trong mấy ngày này, bệnh viện coi hắn như bệnh nhân đặc biệt cần trông giữ.

Người này cơ hồ vừa mới tiến vào thử luyện đã coi như phế đi.

“Rốt cuộc sao lại thế này?”

Nam mắt kính vẫn luôn không nói chuyện từ lúc đi vào phòng, bây giờ bất ngờ lại lên tiếng hỏi.

Tống Thanh Tiểu cảm nhận được trong lúc hắn mở miệng, ánh mắt hắn dừng lại một chút trên người cô, cuối cùng rơi vào túi áo nơi vẫn đang cất giấu khẩu súng vừa lấy được từ chỗ của Chu Tiểu Khả.

Lòng bàn tay cô thấm ra mồ hôi lạnh, cơ hồ sắp không giữ nổi khẩu súng.

Chu Tiểu Khả lại lần nữa mở miệng:

“Bệnh viện gần nhất thiếu nhân sự, bác sĩ Lý rời đi, bác sĩ Quách đang nghỉ phép cho nên tuyển dụng thêm vài bác sĩ mới.

Người này là nhân viên thử việc hôm nay đang chuẩn bị nhậm chức.”

Có lẽ là kẻ giết người và thi thể của bác sĩ Chu đã bị mang đi cho nên cảm xúc của Chu Tiểu Khả ổn định rất nhiều: “Không biết vì sao hắn lại mang theo súng, tôi ở bên ngoài nghe được hắn hét lớn một tiếng sau đó có tiếng súng nổ.

Lúc tôi tiến vào thì bác sĩ Chu đã…”

Lời này của cô ta làm da đầu Tống Thanh Tiểu tê rần, nhớ tới lúc chính mình vừa mới tiến vào cảnh tượng, giương mắt đi nhìn Lưu Dĩ Tuân.

Bộ dáng của hắn vẫn giống hệt như trong trận thử luyện lần trước, nếu không phải vì đã đến đây một đoạn thời gian lại thêm Tống Thanh Tiểu làm đủ chuẩn bị tâm lý, chỉ sợ bây giờ đứng trước mặt hắn cô cũng khó có thể bảo trì trấn định.

Rốt cuộc là kẻ đã suýt giết chết chính mình, cuối cùng lại bị mình tự tay giết chết bỗng đột nhiên xuất hiện trước mắt, cái loại đánh sâu vào phòng ngự tâm lý kia thật sự khó có thể miêu tả.


Đến đây, Tống Thanh Tiểu đại khái có thể đoán ra chuyện đã phát sinh.

Sau khi mọi người tiến vào không gian, trước tiên nhận được nhiệm vụ nhắc nhở, ngay sau đó Số 4 Nữ roi đỏ thiếu kiên nhẫn ý đồ xuống tay với Số 5 để moi một chút thông tin.

Nào biết Số 5 bị Nữ roi đỏ dọa chết khiếp, nhanh như chớp chạy vào sương mù khiến mọi người trở tay không kịp mà bị động tiến vào nhiệm vụ.

Trong quá trình, Tống Thanh Tiểu lớn mật phỏng đoán Kẻ cầm súng cũng giống như cô, trong đầu và trước mắt của hắn đều xuất hiện dãy số đếm ngược cộng với thanh âm “tích tích” của đồng hồ.

Riêng hai biến cố này đã khiến người chơi hoảng loạn, ngay sau đó lại phát sinh thêm lựa chọn nhân vật yêu cầu lập tức đưa ra quyết định nữa.

Lúc này tinh thần của người chơi đã căng chặt tới điểm giới hạn.

Kẻ cầm súng thừa hiểu tiến vào thử luyện có thể sẽ ngay lập tức gặp phải nguy hiểm nhưng hắn cũng không có cách nào.

Biến cố liên tục xuất hiện khiến cho tính cảnh giác và phòng bị của hắn đạt tới một trình độ nhất định, chỉ cần một chút kích thích rất nhỏ cũng có khả năng để hắn bùng phát.

Mà kích thích này, sau khi Tống Thanh Tiểu nhìn đến Lưu Dĩ Tuân liền rõ ràng.

Một người, dù cho tố chất tâm lý có vững đến mức nào, trải qua liên tiếp kích thích sau đó nhìn thấy kẻ mình đã từng tự tay giết chết nay lại xuất hiện trước mắt, đều vô cùng có khả năng bùng nổ.

Lúc Tống Thanh Tiểu vừa tiến vào nhiệm vụ, nhìn thấy Bác sĩ đều không nhịn được run rẩy hết cả người, theo bản năng sờ chủy thủ.

Kẻ cầm súng phản ứng hẳn là không khác cô là mấy.


Chu Vũ xuất hiện chỉ sợ là cọng cỏ cuối cùng đè chết lạc đà, hắn theo bản năng mà nổ súng giết chết.

Nghĩ thông suốt điểm này, Tống Thanh Tiểu có chút nghĩ mà sợ.

Kết cục của Kẻ cầm súng cô cũng thấy được, từ thân phận nhân viên y tế nháy mắt chuyển thành bệnh nhân, từ chủ động biến thành bị động, ở trong thử luyện đã mất hết ưu thế.

Cũng liền chứng minh lựa chọn lúc mới vào thử luyện cũng không cố định, mỗi người phản ứng khác nhau, tố chất tâm lý khác nhau sẽ nhận được kết quả khác nhau.

Thử luyện lần này chẳng sợ nhắc nhở rõ ràng, khen thưởng phong phú nhưng nguy hiểm lại cao hơn lần trước rất nhiều!

Tống Thanh Tiểu cắn chặt răng hàm, có chút gian nan ngẩng đầu nhìn Nam mắt kính, vừa lúc hắn cũng đang nhìn cô, thấy được trong mắt đối phương đều chứa đựng đề phòng.

Kẻ cầm súng không thông qua được khảo nghiệm tâm lý của nhiệm vụ đã phế đi, nếu mỗi người chơi lựa chọn nhân vật nhân viên y tế đều giống như hắn, có cùng một dạng khảo nghiệm, Nam mắt kính lại có thể vững vàng trở thành bác sĩ thực tập, như vậy có thể thấy tâm cơ người này thâm trầm, tâm lý cũng cực kì vững vàng.

Tống Thanh Tiểu lặng lẽ thở dài, thật sự là phiền toái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận