Cạm Bẫy Kinh Hoàng


Nam mắt kính vừa nghe những lời này, khóe miệng hơi hơi rủ xuống, nhưng rất nhanh lại lộ ra một cái mỉm cười: “Tôi đến trước, để từ tôi giới thiệu.”

Tống Thanh Tiểu bởi vì thân ở hoàn cảnh lạ lẫm, đối với chính mình tiến vào không gian này còn kinh hồn chưa định cho nên vẫn luôn chưa từng thả lỏng đề phòng.

Hoàn cảnh sống từ nhỏ cộng với việc vừa trải qua sinh tử ban nãy khiến cô cực kỳ mẫn cảm với biểu tình của người khác.Cô phát hiện nam mắt kính đối với kẻ to con kia vừa chán ghét vừa khinh thường, nhưng vẫn mang thêm chút e dè bên trong.

Chỉ thấy hắn nói: “Tôi tên Chu Kính, làm việc ở tòa thị chính tỉnh Đông Tế, có vài năm kinh nghiệm công tác.” Nam mắt kính nói tới đây, trên mặt lộ ra vẻ tự tin.

Hắn ăn mặc lịch sự, bền ngoài tao nhã, xác thật phù hợp với hình tượng công chức nhà nước.

Hắn vừa nói xong, không ít người nhìn hắn đều thiếu chút cảnh giác.

Ở hoàn cảnh lạ lẫm như thế này, mọi người đều không biết nhau lại lẫn nhau phòng bị, ít nhất thân phận công chức nhà nước sẽ khiến người ta an tâm một chút.

Ngay cả tên to con kia sau khi nghe Chu Kính giới thiệu đều thu liễm biểu bình.

Chu Kính vừa thấy thân phận của mình trấn trụ được mọi người, trên mặt hơi mừng, lại một lần nữa mở miệng yêu cầu mọi người ngồi thành vòng tròn, mọi người cũng không còn kháng cự như lúc trước.

Thân thể của Tống Thanh Tiểu vẫn còn chưa điều khiển được, run rẩy không ngừng.


Vẻ bề ngoài của cô vốn đã khiến mọi người chú ý cho nên lúc này bọn họ càng rõ ràng bài xích cô.

Tống Thanh Tiểu cố hết sức hoạt động, ngồi gần vòng tròn một chút, sau đó nghe Chu Kính mở miệng:

“Trước tiên mọi người giới thiệu thân phận cùng với tình huống trước khi tiến vào nơi này, chia sẻ thông tin để mọi người cùng nhau biết.” Hắn khụ một tiếng, thanh thanh giọng nói: “Rốt cuộc nơi này có chút cổ quái.” Không có cửa chính, không có cửa sổ, trử bỏ chín người ở đây cũng không còn thanh âm nào khác.

“Tôi đã thử cái này.” Chu Kính vừa dứt lời thì vị bác sĩ nam kia rút từ trong túi ra một chiếc điện thoại, “Nơi này không gọi điện được, không có tín hiệu.”

Hắn vừa nói xong, trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc kinh hoàng thất thố.

Thời đại phát triển đến bây giờ, khoa học kỹ thuật càng ngày càng tiên tiến, tín hiệu vệ tinh trên cơ bản đã bao phủ toàn cầu.

Lúc này di động lại không có tín hiệu là một vấn đề thực nghiêm trọng.

Tình huống lại loạn cả lên, không ít người vội vàng tìm di động của mình.

Nữ váy đỏ trước khi tiến vào không gian hiển nhiên không cầm theo túi xách, vì thể chỉ có thể nghiêng người nhìn cậu thiếu niên khoác ba lô, nhìn hắn lấy di động ra ấn một lúc, cuối cùng thất vọng ngẩng đầu, lắc lắc:

“Di động của em cũng không có tín hiệu.”

Sau khi tất cả những người có di động đều xác nhận không có tín hiệu, Chu Kính lại nói: “Tôi đoán rằng chúng ta đang bị bắt cóc, mà bọn bắt cóc đã sử dụng thủ đoạn gì đó cắt đứt tín hiệu.”

Hắn nói khiến cho vài người trở nên khủng hoảng, nhưng Tống Thanh Tiểu lại cảm thấy không đúng.

Trước không nói trong đầu nàng vang lên âm thanh kỳ lạ, mà phương thức nàng tiến vào không gian này cũng đã vượt lên trên phạm vi khoa học có thể giải thích được.

Bọn bắt cóc không thể làm được thần không biết quỷ không hay đem nàng từ hẻm nhỏ nhấc đến nơi này.

Nàng vừa nghĩ đến đây, rất nhanh có người đã đưa ra nghi vấn:

“Không có khả năng.” Nói chuyện vẫn là vị bác sĩ nam, biểu tình hắn ngưng trọng: “Tôi vốn đang trong thời gian làm việc, đột nhiên đi tới nơi này.

Nếu như bị bắt cóc, không ai có bản lĩnh làm được như vậy.”


Chu Kính thấy có người phản bác, làm như quyền uy chịu khiêu khích, lập tức không vui: “Không gì là không có khả năng.” Nửa người trên của hắn ngồi thẳng tắp: “Xem anh ăn mặc hẳn là bác sĩ, vậy anh nên biết nếu kẻ bắt cóc sử dụng thuốc gây nhiễu loạn thần trí, lại đem người dời đến nơi này, mắt và não bộ chịu ảnh hưởng của loại thuốc này, đến lúc đó sẽ sinh ra một loại ảo giác rằng anh vừa tỉnh lại liền xuất hiện ở đây.”

Ngữ khí của Chu Kính chắc chắn, thanh âm trầm thấp, nói chuyện leng keng hữu lực, đồng thời phối hợp với tứ chi cường điệu cảm xúc của hắn.

Không ít người bị hắn ảnh hưởng, từ biểu tình tới xem đều rất tán thành suy nghĩ của hắn.

Tống Thanh Kiểu kỳ thực rất muốn tin tưởng lời của Chu Kính, nhưng lý trí lại khiến cô không có cách nào tán đồng ý kiến này.

Trước khi tiến vào không gian của Thần thử luyện, cô đang bị người đâm giết, lúc gần chết mới lựa chọn tiến vào nơi đây, tiện đà phát hiện mình chết mà sống lại, vết thương biến mất.

Loại tình huống này không quá chân thật, giống như nằm mơ.

Nhưng vết máu trên người cô, vết bùn xen lẫn trong kẽ ngón tay, tất cả đều chứng minh chuyện lúc trước phát sinh không phải là ảo giác.

Huống chi xem tình hình trước mắt, Chu Kính đến từ tỉnh Đông Tế, mà cô lại ở thành tây của Đế Đô, đủ để chứng minh chín người ở đây đều có khả năng đến từ các khu vực khác nhau trên cả nước.

Thậm chí từ đầu tóc, quần áo của mọi người tới xem, cô lớn mật đoán rằng không chỉ địa điểm bất đồng mà thời gian cũng có thể bất đồng.

Sau khi cô tiến vào không gian, đến Chu Kính nói chuyện, bác sĩ phát hiện di động mất tín hiệu cho thấy mọi người mới đến chỗ này không lâu cho nên trước đó mới không có ai lưu ý việc mất tín hiệu.

Tổng hợp tình huống ở trên, Tống Thanh Tiểu đoán rằng không có bất luận kẻ nào có thể đem một nhóm người ở thời gian, địa điểm, hoàn cảnh cùng với tuổi tác giới tính khác nhau cùng một lúc xuất hiện ở một chỗ, trừ khi kẻ đó là thần!

Cô lại nghĩ tới thanh âm lúc trước vang lên trong đầu: “Tiến vào Thần thử luyện?”, không khỏi giật mình một cái.

“Không có khả năng!”


Bác sĩ lại một lần nữa phản bác Chu Kính, điều này khiến cho hắn cảm thấy đặc biệt khó chịu, nhất là khi mọi người xung quanh đều đã tán thành ý kiến của hắn.

Sắc mặt Chu Kính âm trầm, đề cao âm lượng: “Anh dựa vào đâu mà nói vậy?”

Không khí trở nên căng thẳng, mọi người đều nhìn thoáng qua nhau, ánh mắt dao động giữa Chu Kính và bác sĩ, muốn tìm cho mình một người tâm phúc.

Bác sĩ nhìn Chu Kính một lát, cất di động vào túi áo blouse của mình, nâng lên cổ tay, nhìn đồng hồ nói: “Bởi vì tín hiệu di động có thể do con người cắt đứt, nhưng đồng hồ của tôi cũng không sử dụng được nữa.” Hắn nói đến đây, thở dài, nghiêng mặt đồng hồ để mọi người có thể nhìn rõ ràng hơn một chút.

Tống Thanh Tiểu cũng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn được kim đồng hồ của hắn đang quay loạn.

“Đồng hồ hẳn là chịu ảnh hưởng của từ trường.

Tôi hoài nghi mọi người đang ở trong một không gian nào đó.”

Bác sĩ nói làm cho mọi người trở nên kinh hoảng.

Không biết vì sao nghe đến đó, Tống Thanh Tiểu ngược lại như là nghiệm chứng suy đoán của mình, nguyên bản vốn căng chặt thân thể giờ lại hơi hơi thả lỏng xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận