Cạm Bẫy Kinh Hoàng


Tiếng hát “ê ê a a” không ngừng khiến cho người ta tâm phiền ý loạn.

Tống Thanh Tiểu nhắm mắt lại, đúng như cô nghĩ, lần này nhiệm vụ nhắc nhở rõ ràng, khen thưởng phong phú tuyệt đối là có vấn đề.

Nếu như cô suy đoán không sai, người chơi lúc mới bước vào cảnh tượng có hai loại lựa chọn là Nhân viên y tế và Bệnh nhân, như vậy nhiệm vụ cũng vô cùng có khả năng là hai phái đối lập.

Một phái chiết chóc, một phái bảo vệ, kẻ thất bại chết.

Bác sĩ Chu chết làm cho cô bị khấu trừ 50 tích phân.

Tống Thanh Tiểu duỗi tay vân vê lọn tóc, ánh mắt hơi trầm xuống, đó có phải hay không đại biểu cho việc thật sự có một trận doanh mà trong đó người chơi nhận nhiệm vụ giết hại? Nếu như cô bắt được kẻ này sau đó giết chết, tích phân có phải sẽ tăng thêm 50 điểm?

Trong đầu trào ra một ý niệm như vậy khiến trái tim cô chịu kích thích, bắt đầu gia tốc đập nhảy.

Cô cắn cắn khóe môi, đến tận lúc này mới coi như sờ đến một chút đường ven của nhiệm vụ.

Chỉ cần bắt được người chơi có nhiệm vụ “giết hại”, thanh trừ nguy hiểm, có lẽ không cần năm ngày cô sẽ có khả năng hoàn thành thử luyện, rời đi không gian này.

Nhiệm vụ “bảo vệ dân chúng” có thể không chỉ ngồi chờ chết, khả năng còn có một biến tướng khác là muốn cô chủ động xuất kích.

Quy tắc của thử luyện cho phép săn giết lẫn nhau.

Cô bị nhắc nhở đầu tiên làm cho lầm tưởng quá sâu, vừa thấy “bảo vệ” liền tự cho rằng yêu cầu của nhiệm vụ lần này không thô bạo giống lần trước, không cần phải giết người.

Nào biết trận thử luyện lần này vẫn là một tràng đào thải, chỉ là so với lần trước càng thêm tàn khốc, càng thêm kịch liệt.

Sáu người chơi, trừ bỏ cô và Kẻ cầm súng đã phế đi, còn lại bốn người: Số 5, Số 6 đều lựa chọn bệnh nhân, Số 4 Nữ roi đỏ và Nam mắt kính lựa chọn bác sĩ.


Trong những người này, không biết ai nhận nhiệm vụ bảo vệ, ai là kẻ đi săn.

Nếu thật sự nghĩ không ra, cô cũng chỉ còn cách theo thứ tự đào thải bọn họ.

Trong bóng đêm, dãy số đếm ngược trước mắt cô bây giờ là 109: 17: 26.

Giường trên, hộ sĩ Trương ngủ cực kỳ say giấc, lúc Tống Thanh Tiểu ngồi bật dậy gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng không làm cô ta tỉnh giấc.

Tay chân cô lạnh lẽo, sờ sờ lấy chủy thủ bên người, thần sắc chậm rãi bình tĩnh lại.

Nhẹ nhàng nằm trở lại xuống giường, ngay từ đầu tinh thần cô vẫn còn căng chặt vì lo lắng đêm nay sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên vẫn luôn mở to mắt, cho đến khi bên ngoài hiện lên ánh sáng mờ mờ, một đêm vô sự cô mới chậm chạp ngủ say, buổi sáng vẫn là bị hộ sĩ Trương đánh thức.

“Thanh Tiểu.”

Hộ sĩ Trương còn chưa duỗi tay tới đẩy, Tống Thanh Tiểu cũng đã mở bừng mắt, theo bản năng bật dậy.

“Nhìn em có vẻ ngủ rất say.” Bên ngoài sắc trời đã sáng, hộ sĩ Trương hiển nhiên đã rửa mặt chải đầu xong, ăn mặc chỉnh tề: “Hôm nay em cùng chị đi làm, thời gian từ 8h sáng đến 15h chiều, buổi tối 20h lại trực đêm đến 8h sáng mai.”

Tống Thanh Tiểu nghe hộ sĩ Trương nói chuyện, nhanh chóng vực lại tinh thần.

Cô khom lưng đi giày, lúc đánh răng rửa mặt xong cũng đã 7h.

Ăn bữa sáng, hộ sĩ Trương có chút lo lắng nhìn đôi mắt giăng kín tơ máu của cô:

“Có phải vì chuyện của bác sĩ Chu mà không ngủ được à? Nhìn em mệt mỏi quá!”

Tống Thanh Tiểu lắc lắc đầu, nhìn xung quanh đánh giá nhà ăn.

Nơi này chỉ dành cho nhân viên y tế, có cửa kính thủy tinh ngăn cách, bên ngoài là khu dành cho bệnh nhân, có hộ sĩ đang sắp xếp bệnh nhân đâu vào đấy dùng cơm.

Ở đây bày hai dãy bàn dài.

Hộ sĩ Trương và Tống Thanh Tiểu đến sớm, lúc lại đây còn chưa có người, hai người bưng đồ ăn ngồi xuống sau đó mới lục tục có người tiến vào.

Nhìn ra được nhân duyên của hộ sĩ Trương không sai, các hộ sĩ vào ăn đều lần lượt đến ngồi cạnh.

Tống Thanh Tiểu vừa trò chuyện với hộ sĩ Trương vừa phân tâm chú ý bọn họ.

Ngoài cửa, một nam một nữ bác sĩ lúc này bước vào.

Nữ là người đi cùng Số 4 Nữ roi đỏ còn nam là bác sĩ Hồ.

Số 4 và Nam mắt kính không thấy bóng dáng.

Lúc hộ sĩ Trương nói chuyện, Tống Thanh Tiểu quay đầu liếc nhìn hai người kia một cái sau đó mới lên tiếng:

“Em vẫn ổn.”

Hộ sĩ Trương nghe vậy liền trấn an: “Không sao, buổi chiều sau khi tan tầm có thể về ký túc xá ngủ bù, có lẽ sẽ tốt hơn đấy.”

Tống Thanh Tiểu gật gật đầu, nhìn Chu Tiểu Khả đang ngồi ủ rũ bên cạnh, nói: “Tiểu Khả cũng không ngủ được à?”


Cô gái này đang cầm dĩa chọc chọc đồ ăn, sắc mặt nhợt nhạt, nhìn tinh thần còn kém hơn Tống Thanh Tiểu rất nhiều, hiển nhiên hôm qua tận mắt nhìn thấy bác sĩ Chu chết khiến cô ta ám ảnh khắc sâu.

Lúc Tống Thanh Tiểu gọi tên, cô đờ đẫn ngẩng đầu, mất một lúc lâu sau mới phản ứng lại được:

“Vâng.”

Như là nhớ đến chuyện ngày hôm qua, sắc mặt càng thêm khó coi: “Em làm việc với bác sĩ Chu đã có một thời gian, thật sự là đáng tiếc.”

Nói tới đây cô cúi đầu làm như muốn khóc ra tới.

Tống Thanh Tiểu đốn đốn, buông đũa xuống, duỗi tay vỗ vỗ vai Chu Tiểu Khả trấn an:

“Nói tới cũng kì quái, người mới tới hôm qua làm sao lại có súng? Súng của hắn từ đâu tới?”

Vấn đề vừa hỏi ra, mấy hộ sĩ nhao nhao thảo luận:

“Đúng vậy, đang yên đang lành sao tự nhiên lại nổ súng?”

“Súng lấy ở đâu ra vậy?”

Đề tài đúng như Tống Thanh Tiểu mong muốn, chuyển sang hung khí giết người.

Cô ngừng một lát, tùy ý mọi người nhỏ giọng thảo luận, sau đó mới thấp giọng hỏi:

“Khẩu súng kia cuối cùng xử lý như thế nào vậy? Cất kỹ chưa?”

Cô vẫn còn đang đánh chủ ý với khẩu súng kia.

Ngày hôm qua sau khi mọi chuyện bình ổn lại, súng vẫn đưa cho Chu Tiểu Khả cầm.

Bệnh viện lớn như vậy, muốn tìm hiểu tung tích của nó thì vẫn phải từ chỗ của Chu Tiểu Khả.

Nhưng cô cũng không thân với Chu Tiểu Khả cho nên đành phải gợi lên mọi người thảo luận từ đó tìm hiểu tin tức.

Chu Tiểu Khả quả nhiên không nghi ngờ, nghe cô hỏi như vậy thì lập tức trả lời:


“Cất kỹ rồi.

Bác sĩ Lưu bảo là cần phải giữ lại vật chứng cho nên đưa lão Hoàng trông coi, chìa khóa tủ hắn cầm, chờ thông đường xuống núi thì cùng nộp cho cảnh sát.”

Tống Thanh Tiểu nghe lời này, trong lòng nửa vui nửa lo.

Vui là đã biết được chỗ khẩu súng bị cất giữ còn lo lại là làm thế nào lấy được chìa khóa từ trong tay của Lưu Dĩ Tuân, thần không biết quỷ không hay lấy được khẩu súng.

Có người nhìn đồng hồ, thời gian đã không còn sớm.

Đám hộ sĩ vội vàng ăn cơm.

Tống Thanh Tiểu đi theo hộ sĩ Trương tiến vào khu bệnh nhân, chính thức làm việc.

Ngày đầu tiên đi làm, cô đặc biệt đến chỗ bảng tin nhìn lịch trực ban, bác sĩ trực đêm qua là Lưu Dĩ Tuân, ngày hôm nay là bác sĩ Hồ, đằng sau còn ghi thêm một bác sĩ thực tập tên: Giả Dược.

Tống Thanh Tiểu suy đoán hôm qua Nam mắt kính một mực đi theo bác sĩ Hồ cho nên hắn có thể là bác sĩ thực tập, cũng rất có khả năng là bác sĩ Hồ phỏng vấn sau đó được nhận việc.

Nói cách khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Nam mắt kính cũng đã trải qua một lần thử luyện, bác sĩ Hồ cũng có thể là người chơi đã từng chết trong tay hắn.

Trực tối nay là bác sĩ Âu, nữ nhân.

Cũng thật khéo, cô ta mang theo Số 4 Nữ roi đỏ, đêm nay sẽ gặp phải.

Thời gian của nhiệm vụ đã trôi qua một ngày, dãy số đếm ngược biến thành: 99: 56: 31.

Quãng thời gian còn lại chỉ sợ sẽ xuất hiện thêm càng nhiều phong ba bão tố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận